Cao Thủ Y Đạo

Chương 197: Cô gửi định vị đi, tôi qua ngay




"Trần Vũ anh lại nợ tôi một lần rồi." "Hôm nào mời cô ăn cơm." Trần Vũ cười nói.

"Hừ, lại thiếu tôi một lần." Lâm Thanh Nguyệt dương dương đắc ý mà nói: "Tôi đi trước."

"Không có việc gì thì cút ra ngoài, dẫn đội ngũ của mày cút nhanh lên, dám tới đây nữa thì tao đánh gãy. chân mày." Trâu Đại Long cả giận mà nói.

Vương Lão Hổ ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng lại không dám, gã đành dẫn đội của mình chạy đi.

Trần Vũ đi đến trước mặt Chu Bằng, không nói hai lời đã tát một bạt tai tới.

"Trần Vũ cậu dám đánh cháu trai tôi?" Chu Hồng Nho giận dữ.

"Thấy ông lớn tuổi nên tôi mới không đánh ông, ông có tin cái tát tiếp theo tôi trực tiếp đánh vào mặt ông không?" Trần Vũ nhìn chằm chằm Chu Hồng Nho.

"Cậu..." Chu Hồng Nho giận dữ, nhưng thấy phía Trần Vũ có nhiều thế lực đang giúp đỡ như vậy thì ông ta đành hừ lạnh một tiếng rồi dẫn cháu trai rời đi.

"Ông nội, chẳng lẽ bỏ qua như vậy sao?" Sau khi rời đi, Chu Bằng tức giận nói.

"Ngoài sáng nhất định không thể đối nghịch với bọn họ." Sắc mặt Chu Hồng Nho tái xanh: "Nhưng trong tối thì chưa chắc bọn họ có thể đề phòng chúng ta."

"Tại sao tên chết tiệt Trần Vũ này lại quen biết nhiều người như vậy?" Chu Bằng nghiến răng nghiến lợi nói: "Cháu không để yên cho hắn ta đâu."

"Chuyện này còn chưa xong, ha ha, cái tên Hạnh Lâm Cư này chính là lấy từ dược đường Danh Thuận của chúng ta." Chu Hồng Nho cười lạnh và nói.

Ngày kế Trần Vũ quá mệt mỏi, nhưng Hạnh Lâm Cư khai trương rất đông đúc náo nhiệt, chuyện tiếp theo. cũng ổn thoả.

"Giỏi lắm, quả nhiên y thuật của cậu có chỗ hơn người." Ông Triệu nhìn Trần Vũ, không ngừng gật đầu và nói: "Về sau chữ Hạnh Lâm Cư này có thể cho cậu dùng, bà nhưng cậu định giá thuốc không thể quá cao."



"Đó là đương nhiên, ông yên tâm đi, sẽ không quá cao." Trần Vũ khẽ mỉm cười và nói: "Ông Triệu, quan điểm của chúng ta là tương tự."

"Đáng tiếc, vì sao cậu lại kết hôn sớm như vậy?" Nhắc đến chuyện này, ông Triệu vẫn cảm thấy không cam lòng.

"Ông nội, ông có thể đừng nhắc đến chuyện này không? Cháu không để ý tới ông nữa." Mặt Triệu An Nhiên đỏ bừng.

"Ha ha, được, không đùa nữa, Trần Vũ cũng về sớm nghỉ ngơi đi, mệt mỏi cả ngày rồi." Ông Triệu cười nói.

"Vâng ông Triệu, tôi về trước đây." Trần Vũ gật gật đầu, hôm nay anh thật sự mệt đến bơ phờ.

"Trần Vũ anh ở đâu? Hôm nay tôi muốn tâm sự với anh về chuyện công ty mới." Còn chưa tới nhà thì Nghiêm Nhu Cẩn đã gọi đến.

"Đang đi đường, cô gửi định vị đi, tôi qua ngay." Trần Vũ nói.

"Đến nhà ta đi, tôi gửi định vị cho anh ngay." Nghiêm Nhu Cẩn nói.

Trong ngôi nhà của họ Nghiêm, trong trạch viện trung tâm khu thành phố cũ của Phong Lăng.

Nơi này mang đến một cảm giác rất lịch sử, đất đai trong trung tâm khu thành phố cũ của Phong Lăng là tấc đất tấc vàng, nhà họ Nghiêm có một ngôi nhà ở đây cũng vô cùng ghê gớm.

Đàn ông của nhà họ Nghiêm có chức trách bảo vệ Ly Trần, phụ nữ có chức trách làm ăn nuôi gia đình, mãi đến thế hệ của Nghiêm Nhu Cẩn thì chỉ có cô ấy là nữ nên phải kiêm luôn chuyện nuôi gia đình và bảo vệ Ly Trần.

Ở nhà Nghiêm Nhu Cẩn không còn dáng vẻ già dặn như ở công ty, cô mặc một bộ quần áo thoải mái, tết tóc đuôi ngựa, khi Trần Vũ đến thì cô ấy đang pha một bình trà.

"Mao Phong cao cấp nhất đấy, nếm thử đi." Nghiêm Nhu Cẩn cười nói.

"Trong nhà cô còn có ai?" Trần Vũ nhận lấy ly trà, nhìn màu trà rồi khẽ chau mày, sau đó không chút biến sắc uống một ngụm.