Cao Thủ Y Đạo

Chương 170: Xin bà buông tha cho tôi




Vốn dĩ bà lão này nổi tiếng là hung dữ độc ác ở làng lân cận, chọc phải bà ta cũng giống như bị ma ám, dù thế nào cũng không thoát khỏi được.

Nhưng sau khi bà lão này trả lời điện thoại, thái độ của bà ta đột nhiên thay đổi nhiều đến mức làm cho những người đang xem náo nhiệt có chút thắc mắc, không biết rốt cuộc Trần Vũ có năng lực lớn như thế nào.

"Buông tha cho bà, được thôi, bà có thể buông tha cho dì Vân không?" Trần Vũ cười lạnh.

"Buông tha cô ta, buông tha cô ta." Bà lão liên tục gật đầu, căn bản không dám phản bác.

"Nhưng dì ấy làm trâu làm ngựa trong nhà bà nhiều năm như vậy, bà không cho dì ấy chút bồi thường nào, thì là không thể chấp nhận được." Trần Vũ thản nhiên nói.

"Cô ta còn muốn bồi thường sao? Tôi có thể buông tha cho cô ta là đã tốt lắm rồi, con trai tôi đã chết, cô ta phải vì con trai tôi mà làm quả phụ cả đời mới được." Bà lão tức giận.

“Ồ, vậy thì được, vợ chồng con rể bà cứ chờ ngồi tù, còn con trai bà thì chờ để thiếu một đống nợ rồi nhảy lầu đi” Trần Vũ mỉm cười.

"Đừng đừng, ông chủ Trần, có chuyện gì thì chúng ta cứ từ từ bàn bạc." Bà lão lập tức sợ hãi, vẻ mặt bà ta như đưa đám nói: "Ngô Vân, cô muốn cái gì thì cứ nói đi.

“Tôi không muốn gì cả, chỉ cầu xin bà buông tha cho. tôi.” Dì Vân lau nước mắt, đôi mắt bà ấy đỏ hoe.

Tính cách của bà ấy khá yếu đuối, ở một nơi như nông thôn này thì chắc chắn phải chịu thiệt, tuyệt vọng muốn chết thì lại gặp phải bà lão này, gia đình cha mẹ ruột cũng đã mất liên lạc từ lâu, mấy năm nay bà ấy thật sự đã phải nếm trải hết mọi đau khổ.

"Như vậy không được, dì đã phải chịu thiệt thòi ở nhà bà ta nhiều năm như vậy, không thể cứ như vậy rời đi." Trần Vũ lạnh lùng nói: "Ít nhất đất đai của nhà bà có phần nào thuộc về dì Vân thì phải cho dì ấy, dì ấy ở nhà bà bị sai bảo nhiều năm như vậy, trì hoãn tuổi thanh xuân của dì ấy, bồi thường mười vạn không nhiều lắm đúng không?



“Cái này, cái nà à lão do dự một chút, dù sao muốn bà ta trả tiền thì như là uống máu bà ta vậy.

"Hoặc là sau này bà trở thành người cô đơn, hoặc là bà làm theo lời tôi nói, tùy bà chọn." Trần Vũ lạnh lùng nói: "Cho bà năm phút để suy nghĩ, nếu không được, thì tự gánh chịu hậu quả."

“Được được, tôi đồng ý với cậu, tôi sẽ cho, tôi sẽ cho. hết.” Bà lão bắt đầu khóc hu hu: “Tại sao số của tôi lại khổ như vậy?”

"Số bà khổ? Có liêm sỉ một chút đi." Trần Vũ liếc nhìn bà lão này với ánh mắt đầy chán ghét, bà ta là loại người nào trong lòng bà ta không biết sao?

Trần Vũ tìm người của ủy ban, ngay trước mặt mọi người lập ra một bản thỏa thuận, bà lão phải bồi thường và cắt đứt quan hệ.

Sau khi ấn dấu tay và cầm bản thỏa thuận, dì Vân đột nhiên có một cảm giác như bừng tỉnh, từ năm hai mươi tuổi gả vào gia đình bà lão này, ác mộng của bà ấy chưa bao giờ dừng lại, thoắt cái đã hai mươi năm trôi qua, bây giờ cuối cùng cũng được tự do, bà ấy cảm thấy không dám tin đây là sự thật.

Bà lão chửi bới muốn gây sự, nhưng chỉ một ánh mắt của Trần Vũ đã khiến bà ta phải cúi đầu chán nản bỏ đi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Ở Trọ Cùng Nhà

2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào



3. Ở Ké Nhà Diêm Vương

4. Viết Lại Những Vì Sao

=====================================

"Tiểu Vũ, cậu thật lợi hại, bà lão này nổi tiếng là ác độc ở các làng xung quanh, bà ta đã đánh bại tất cả kẻ thù ở các làng lân cận, hôm nay cậu vừa ra tay đã chế ngự được bà ta, thật sự quá lợi hại." Có người giơ ngón tay cái cho Trần Vũ.

"Chuyện nhỏ thôi mà." Trần Vũ cười n nếu không có chuyện gì thì con về trước, còn dì Vân nữa, nếu có thời gian, dì và bố con hãy đến Phong Lăng ở vài ngày."

"A, cái này không tốt lắm đâu." Dì Vân đỏ mặt.

Mặc dù đã đi đến bước này, mối quan hệ giữa bà ấy với Trần Văn Trọng về cơ bản đã được xác định, nhưng dù sao Trần Vũ cũng là con trai của Trần Văn Trọng, con cháu nói thẳng như vậy, bà ấy thực sự có chút xấu hổ.

"Ha ha, bố, hôm nào hai người đi đăng ký kết hôn đi, dì Vân yên tâm, sau này con sẽ coi hai người như người thân, sẽ phụng dưỡng lo hậu sự khi hai người già, sẽ không quên phần ai." Trần Vũ tự tin nói.

"Con mau cút đi thằng nhóc thúi." Trần Văn Trọng cũng cảm thấy xấu hổ.

Trần Vũ cười hì hì, rời đi cùng với Tống Mộng Nghiên.

"Sếp Trần, bố anh năm nay bao nhiêu tuổi?" Trên đường đi Tống Mộng Nghiên hỏi.