Cao Thủ Y Đạo

Chương 167: Cậu là con trai của tên họ Trần sao




Anh cá là dì Vân này có mối quan hệ nào đó với bố mình, nếu không thì tại sao lại đi tới mấy dặm núi để đưa bánh hoa quế cho ông ấy, hơn nữa, nhìn vẻ mặt của bố anh, còn có sự ngượng ngùng khi vừa yêu đương, vậy còn cần phải hỏi sao?

Tuy nhiên, dì Vân số khổ, chồng mất khi bà ấy còn rất trẻ, mấy năm nay bà ấy vẫn không tái giá, ở nhà chăm sóc mẹ chồng, hơn nữa mẹ chồng của bà ấy lại có tiếng là người phụ nữ độc ác, mấy năm nay bà ấy cũng đã phải chịu rất nhiều đau khổ.

Hơn nữa Trần Vũ còn nghe nói, bà ấy cũng thường xuyên đến chăm sóc bố anh khi tay ông ấy bị thương, nếu hai người họ thực sự thích nhau, thì cứ dứt khoát ở bên nhau.

"Không được, Tiểu Vũ, dì còn có việc phải làm." dì Vân cười khổ, xoay người rời đi.

"Bố...mau giữ lại." Trần Vũ đẩy nhẹ Trần Văn Trọng. "Hả?" Trần Văn Trọng sửng sốt: "Tiểu Vũ, con..."

"Bố mau lên đi, dì Vân là người tốt, bố dự định sống một mình cả đời sao?" Trần Vũ nói.

"Con, con không phản đối?" Trần Văn Trọng do dự nói.

"Phản đối cái gì chứ, bố mau đi đi." Trần Vũ đẩy ông ấy ra ngoài.

Lúc này Trần Văn Trọng mới vội vàng chạy ra ngoài, luống cuống đuổi theo ra ngoài, hét lên: "Vân..."

"Có chuyện gì vậy?" Dì Vân quay lại.

“Về nhà ngồi đi, lát nữa đi ăn một bữa cơm.” Trần Văn Trọng do dự nói.

"Được." Nụ cười trên khuôn mặt dì Vân dần dân mở. rộng.

"Dì Vân, mau ngồi xuống đi, cảm ơn dì đã chăm sóc. cho bố con những ngày ông ấy bị thương ở tay." Trần Vũ mỉm cười nói.

"Không sao đâu, chuyện nhỏ thôi mà, đừng khách sáo quá." Dì Vân cười nói.



"Bố, lát nữa chúng ta đi ăn một bữa cơm đi." Trần Vũ cười nói, trong lòng đang suy nghĩ làm sao để thúc đẩy bọn họ, mấy năm nay bố anh cũng không dễ dàng gì.

"Được." Trần Văn Trọng gật đầu.

Dì Vân giật mình, ý đồ của Trần Vũ rất rõ ràng, anh chấp nhận bà ấy, bà ấy lập tức đỏ mặt cúi đầu.

Đúng lúc này, bịch một tiếng, có người dùng gạch đập mạnh vào căn nhà thiết, sau đó từ bên ngoài vang lên những lời chửi rủa ác độc: “Ngô Vân, con khốn không biết giữ nết hạnh đàn bà, cô lăn ra đây cho tôi."

"Là mẹ chồng của tôi." Sắc mặt của dì Vân thay đổi lớn, không biết phải làm sao.

Tiếng chửi rủa bên ngoài càng ngày càng lớn, cũng càng ác độc hơn, rầm một tiếng, kính bị đập vỡ, bên ngoài có tiếng đập bùm bùm lộn xộn.

"Để con đi ra ngoài nhìn xem." Trân Vũ nhịn không được nữa, đứng dậy đi ra ngoài, đám người Trần Văn Trọng và dì Vân cũng vội vàng đi theo ra ngoài.

Trước cửa nhà, một bà già đang la hét chửi bới, vẻ mặt của bà già này rất hung dữ, thoạt nhìn có thể thấy rõ bà ta không phải là người hiền lành.

Nhìn thấy Trần Văn Trọng và dì Vân, bà ta không khỏi càng mắng ác hơn.

"Đôi nam nữ khốn kiếp các người đúng là không ra gì, họ Ngô, cô không biết giữ nết hạnh đàn bà, con trai tôi không còn nữa thì cô đi gian díu với người khác sao? Ngày nào cô cũng ăn diện lòe loẹt để đi lêu lổng khắp. nơi."

Sắc mặt dì Vân xanh mét, bà ấy im lặng đứng đó, để mặc cho bà già này mắng chửi.

"Còn cậu đó tên họ Trần, ngày ngày giả bộ đàng hoàng, gian díu với quả phụ của người ta, cậu có còn là con người không?"

"Câm miệng." Trần Vũ tức giận.

"Cậu là con trai của tên họ Trần sao?" Bà già liếc nhìn Trần Vũ, mắng càng hăng: "Không biết tên họ Trần từ đâu nhặt được đứa con hoang như cậu, cậu có tư cách nói chuyện ở đây sao?"