Cao Thủ Y Đạo

Chương 145: Không còn yêu




"Chuyện gì vậy? Nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra vậy?" Hoàng Cảnh Nghiệp sắp bùng nổ, nếu không có Công ty Chân Thành, công ty của ông ta sẽ trực tiếp phá sản.

"Không, không biết, đối phương nói đó là mệnh lệnh của công ty mẹ Tập đoàn Hạ thị, bọn họ chỉ có thể chấp hành." Trợ lý nói trong sự hoảng loạn.

"Đi, lập tức nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nếu trong nửa giờ không tìm ra thì cút xéo cho tôi." Hoàng Cảnh Nghiệp hét lên.

Ông ta còn chưa kịp hét xong, bộ phận tài chính đã gọi tới: “Sếp Hoàng không hay rồi, Hạ thị đã dùng tên thật tố cáo chúng ta trốn thuế, bây giờ cơ quan thuế vụ đang kiểm toán bất ngờ, tôi không thể chống đỡ được nữa...."

"Cái gì?" Sắc mặt Hoàng Cảnh Nghiệp tái nhợt.

“Vẫn còn năm, sáu đối tác muốn cắt đứt quan hệ kinh doanh với chúng ta, có ba đối tác khác muốn kiện chúng ta vì sản phẩm kém chất lượng.”

Sắc mặt Hoàng Cảnh Nghiệp từ trắng chuyển sang tím... Điện thoại di động của ông ta đánh rầm một tiếng rơi xuống đất, ông ta gần như ngã xuống đất, kết thúc rồi, công ty của ông ta hoàn toàn kết thúc rồi.

“Nếu còn có ai không phục, mời đứng ra.” Trần Vũ nhìn chung quanh một vòng, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.

Không một ai lên tiếng, ngay cả một số cổ đông có uy tín và quyền lực của tập đoàn Thanh Uyển cũng chọn cách im lặng, dù sao thì Trần Vũ cũng đã tiêu diệt người mạnh nhất trong số bọn họ ngay khi vừa ra tay, bây giờ còn ai không sợ chết dám làm chim đầu đàn?

"Trần Vũ, trước đây tôi thật sự đã đánh giá thấp anh." Chu Lâm nhìn chằm chằm Trần Vũ bằng vẻ mặt âm hiểm: "Bây giờ anh muốn có được điều gì thì cứ nói đi."

"Tôi không muốn có được điều gì cả." Trần Vũ mỉm cười: "Tôi có thể có ý đồ xấu gì chứ? Tôi chỉ muốn khiến cho nguyện vọng đưa ra thị trường của anh và Lý Thanh Uyển thất bại, và đưa các người ngồi tù mà thôi."

"Ha ha, vợ chồng tôi làm việc ngay thẳng, anh có bản lĩnh khiến cho chúng tôi vào tù sao?" Chu Lâm nhếch miệng cười, gã không tin rằng Trần Vũ có thể hạ gục gã, vì việc đưa ra thị trường của gã là đúng thủ tục.

"Vậy chúng ta nói về nguồn gốc của Tập đoàn Thanh Uyển đi." Trần Vũ nhếch miệng cười nói: "Tập đoàn Thanh Uyển trước đây được gọi là Tập đoàn Trần thị, tôi nói đúng chứ."

Sắc mặt Chu Lâm thay đổi rõ ràng, gã nhìn chằm chằm Trần Vũ, muốn nhìn ra điều gì đó từ biểu cảm trên mặt Trần Vũ, đáng tiếc cái gì cũng không nhìn thấy.

"Chồng trước của Lý Thanh Uyển, Trần Vũ, là chủ tịch của tập đoàn Trần thị, anh ta vì quá yêu vợ mình, nên đã chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của tập đoàn Trần thị cho Lý Thanh Uyển."

“Sau đó Lý Thanh Uyển hợp tác âm mưu với anh, cho. người dùng xe tông người khác, khiến cho ba người chết và một người bị thương rồi vu oan cho Trần Vũ, khiến cho anh ta bị xử bắn từ hơn một năm trước.” Trần Vũ bình tĩnh nói.



Trong phòng như vang lên một tiếng nổ, tất cả mọi người không bình tĩnh nổi, vì vụ án chấn động lái xe đâm chết người trong tình trạng say rượu đã gây ảnh hưởng lớn trong xã hội, trước sức ép của dư luận, tòa án phải ra quyết định tử hình, ngay lập tức chấp hành quyết định.

"Anh nói bậy." Sắc mặt Chu Lâm thay đổi lớn.

"Sau khi Trần Vũ bị xử bản, Lý Thanh Uyển trở thành người cầm quyền của Tập đoàn Trần thị, anh và cô ta mỗi người đều có cổ phần, sau đó hai người chuyển dời tài sản của Tập đoàn Trần thị đi một cách âm thầm lặng lẽ, Tập đoàn Trần thị biến thành Tập đoàn Thanh Uyển ngày hôm nay, và bắt đầu đưa ra thị trường."

"Họ Trần, anh đang nói bậy, bảo vệ, bảo vệ đâu?" Chu Lâm gầm lên: "Đuổi hắn ta ra ngoài đi."

“Để tôi coi ai dám ra tay.” Một nhóm người bước vào, cầm đầu là Trâu Đại Long, ông ta đã ngăn cản toàn bộ vệ sĩ của Chu Lâm.

"Theo những gì tôi được biết, chủ tịch tập đoàn Trần thị khi còn sống thì có tính cách quái gở, không có bất kỳ người thân nào, anh ta coi anh như một người bạn tốt, coi Lý Thanh Uyển là người mà mình yêu nhất trong cuộc đời mình, vì cô ta mà trả giá tất cả những gì mình có." Giọng nói của Trần Vũ có chút run rẩy.

“Khi bị xử bắn, anh ta vẫn lo lắng cho người vợ đang mang thai của mình, nhưng anh ta không bao giờ có thể ngờ được rằng, cô ta lại âm thầm hợp mưu với người anh em tốt nhất của mình, tông chết người rồi đổ tội cho. anh ta."

"Anh nói bậy, ăn nói nhảm nhí, anh cũng tên Trần Vũ, anh có quan hệ gì với anh ta, rốt cuộc là các người có quan hệ gì?" Chu Lâm cuồng loạn gầm lên, định lao về phía Trần Vũ, nhưng lại bị người ngăn lại.

"Sếp Chu không hay rồi, ba nhà đầu tư lớn của chúng †a đang muốn rút vốn rời đi, Sở giao dịch chứng khoán đã từ chối đơn đăng ký niêm yết của chúng ta, ngoài ra... sản phẩm của công ty xuất hiện khuyết điểm nghiêm trọng, tài sản bị nghỉ ngờ là chuyển nhượng bất thường, bộ công thương đã mở cuộc điều tra, cơ quan thuế cũng vào cuộc...” Trợ lý của Chu Lâm đột nhiên vội vàng chạy tới.

"Cái gì?" Chu Lâm loạng choạng lùi lại một bước, sắc mặt gã tái nhợt, gã lẩm bẩm: "Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?”

Gã đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi, khi công ty của gã đưa ra thị trường, gã có thể trở thành tỷ phú, gã đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi thứ, tại sao lại có sự thay đổi như vậy?

“Chu Lâm là ai?” Đột nhiên có mấy viên cảnh sát tiến vào hội trường.

"Là tôi, sao vậy?" Chu Lâm miễn cưỡng ngẩng đầu lên.

"Anh bị tình nghỉ là chủ mưu của vụ say rượu lái xe gây chết người một năm trước, giờ anh bị bắt vì tội gây chết người và hãm hại người khác." Một viên cảnh sát lấy còng tay ra, rắc, chiếc còng bạc sáng bóng còng vào. cổ tay Chu Lâm.

"Các người đang nói bậy, Trần Vũ mới là kẻ tông người khác, vụ án đã khép lại, Trần Vũ đã bị xử bản, các người không thể bắt tôi nếu không có bằng chứng, vu oan, tất cả đều là vu oan." Chu Lâm gầm lên giận dữ.

"Vậy anh hẳn là không bao giờ có thể tưởng tượng được, video mà khi anh hãm hại Trần Vũ đã vô tình bị ghi lại." Ninh Nhã Tuyết bước vào phòng tiệc, màn hình lớn trong hội trường đột nhiên hiện lên một đoạn video theo. dõi.



Đây là đoạn video ngắn mà Trần Vũ đã lấy được từ món đồ chơi của cô con gái của người bị thương, trên màn hình rõ ràng Chu Lâm đã đặt Trần Vũ vào ghế lái và làm giả hiện trường.

"Tại sao lại có video? Điều này là không thể nào, điều này tuyệt đối không thể, giả, đây là giả..." Chu Lâm gầm lên.

Một vài viên cảnh sát đã khống chế Chu Lâm và đưa gã rời khỏi hiện trường, tại bữa tiệc niêm yết của Tập đoàn Thanh Uyển, giấc mơ tỷ phú của Chu Lâm đã hoàn toàn tan vỡ.

Một ngày sau, ở một nơi tại bệnh viện Phong Lăng, Trần Vũ và Ninh Nhã Tuyết đang nói chuyện ở hành lang.

"Sự thật về tội ác của Chu Lâm đã được sáng tỏ, hôm nay gã sẽ bị đưa từ trại tạm giam đến nhà tù dành cho trọng phạm để chờ truy tố, vụ án chắc chắn sẽ bị lật ¡.” Ninh Nhã Tuyết nói: "Về phần cô ta... cô ta đã tuyên bố bị bệnh kể từ đêm hôm đó, bây giờ cảnh sát đang canh giữ bệnh viện."

"Ừm, tôi hiểu rồi." Trần Vũ nói.

“Trần Vũ.” Ninh Nhã Tuyết nắm lấy tay Trần Vũ: “Anh thật sự muốn đi gặp cô ta sao? Tôi sợ anh sẽ mất khống chế.”

“Không đâu.” Trần Vũ cười, vuốt tóc Ninh Nhã Tuyết nói: “Bởi vì, không còn yêu.”

Trần Vũ nói xong, quay người đi về phòng bệnh phía trước, có hai cảnh sát đang canh gác trước phòng bệnh, Trần Vũ xuất trình giấy thăm viếng, sau đó cảnh sát mở cửa cho anh vào.

Trên giường bệnh, Lý Thanh Uyển mặc quần áo bệnh nhân, một tay cô ta bị còng vào thành giường, đã lâu cô ta không uống một giọt nước nào, bây giờ trông có chút hốc hác.

"Là anh..." Lý Thanh Uyển nhìn thấy Trần Vũ, trong mắt hiện lên một tia oán hận.

Ước mơ trở thành một người phụ nữ giàu có của cô ta đã tan vỡ hoàn toàn vì người đàn ông trước mặt, tên khốn có cùng họ tên với chồng cũ của cô ta.

Vì anh mà Chu Lâm phải ngồi tù, cũng vì anh mà cô ta làm trò hề, trở thành một người đàn bà dâm đãng trong mắt nhiều người.

"Không sai, là tôi." Trần Vũ gật đầu, cười nói: "Trông cô có vẻ không được ổn lắm."

"Tại sao anh lại làm điều này với tôi? Rốt cuộc anh là ai?" Lý Thanh Uyển rít lên.

“Tôi là Trần Vũ." Trần Vũ đột nhiên nắm chặt lấy căm cô ta, ánh mắt lạnh lùng khiến Lý Thanh Uyển cảm thấy như rơi vào hầm băng: “Cô sẽ không thật sự quên cái tên này chứ?”