Cao Thủ Y Đạo

Chương 120: Nhà con xảy ra chuyện gì




Từ nhỏ Trần Vũ đã lớn lên ở đây, mặc dù đã nhiều năm không trở lại nhưng mọi người vẫn nhận ra Trần Vũ, họ chào anh cách lãnh đạm.

Sau khi Trần Vũ đi ngang qua, phía sau có một đám người chỉ trỏ vào anh: "Đây không phải là đứa con vô dụng của ông già nhà họ Trần sao?"

"Đúng là cậu ta, phá hết tài sản của bố mình rồi cắt đứt liên lạc luôn, vẫn còn sống sao."

"Có vẻ như cậu ta cũng khá giả, lái xe sang, còn mang về một người vợ xinh đẹp như vậy."

"Hừ, không phải là xe và vợ đều là thuê đó chứ, bộ dạng không làm việc đàng hoàng của cậu ta mà còn có một cô gái xinh đẹp như vậy đi theo sao?"

Khi đi đến con đường trước nhà, Trần Vũ dừng lại, tay đang cầm quà của anh có chút run rẩy.

Anh đã không gặp bố mình nhiều năm rồi, không biết bây giờ ông ấy có khỏe không?

"Chồng à, anh đừng căng thẳng, giữa hai bố con nào. có mối thù nào kéo dài lâu đâu, có lẽ bố vẫn luôn mong chờ anh trở về." Diệp Hân Vũ nhận ra tâm trạng của Trần Vũ, cô nắm lấy tay Trần Vũ.

"Được, chúng ta trở về đi." Trần Vũ mỉm cười, nắm lấy tay Diệp Hân Vũ đi dọc theo con đường về nhà, anh đã nhiều năm không nhìn thấy nơi mình lớn lên, Trần Vũ có chút kích động.

Khi đi vòng qua con đường, nhìn về phía nhà mình, anh không khỏi sững người, nơi trước kia vốn là nhà anh nay đã không còn ngôi nhà như trong trí nhớ của anh nữa, mà là một nhà kho làm bằng sắt lá.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy, nhà đâu, bố đâu?" Trần Vũ rất kinh ngạc.

"Tiểu Vũ, cậu về rồi à?" Một người đàn ông ngạc nhiên khi nhìn thấy Trần Vũ, ông ấy không ai khác chính là chú Mục, bố của Mục Ngạn Hồng.

"Chú Mục, sao nhà con lại biến thành nhà kho, bố con đâu rồi?" Trần Vũ hét lên.

"Tiểu Vũ, mấy năm nay cậu chưa về, nên không biết chuyện đã xảy ra trong nhà, bố cậu sống trong một căn nhà tạm nhỏ, được dựng trong nhà kính trên núi, cậu đi xem thử đi." Chú Mục nói.



"Nhà con xảy ra chuyện gì vậy?" Trần Vũ hỏi.

"Bác của cậu... cùng một số tên côn đồ trong làng thấy mấy năm nay cậu không trở về, liền ức hiếp nhà cậu, chiếm lấy đất nền... chúng đã phá nhà của cậu, xây thành nhà kho để chứa trung dược." Chú Mục thở dài.

Sắc mặt Trần Vũ xanh mét, ở quê của anh, người ta chê cười người nghèo, ghét người giàu, ức hiếp trẻ mồ côi góa phụ, anh xa nhà bao nhiêu năm, ngay cả bác cả Trần Sơn cũng bắt nạt gia đình anh?

Anh quay người và đi lên núi.

Trên sườn núi là những từng cánh đồng thuốc được xây dựng thành nhà kính, núi Dược là đại diện của Phong Lăng, được mệnh danh là quê hương của những cánh đồng thuốc, hàng năm có một số lượng lớn trung dược từ đây chảy ra khắp cả nước.

Ở một mảnh cánh đồng thuốc hẻo lánh, một túp lều đơn giản làm bằng những tấm sắt là nơi bố anh là Trần Văn Trọng đang sống.

Một người đàn ông tóc bạc, sắc mặt già nua đang thu hoạch dược liệu ở bên ngoài, một bên tay của ông ấy được treo bằng vải bông, chắc chắn là bị thương, bởi vì một tay không thuận tiện nên mỗi cử động đều có vẻ rất khó khăn.

"Bố...' Món quà Trần Vũ đang cầm trong tay là thứ được chuẩn bị cho bố anh rơi xuống đất, anh kêu lên bằng giọng điệu run rẩy.

Thật không thể tin được, người đàn ông với mái tóc hoa râm và khuôn mặt già nua trước mặt chính là bố anh, năm đó rõ ràng ông ấy chỉ mới ngoài năm mươi, mấy năm không gặp, ông ấy đã già đi rất nhiều, còn nữa, bàn tay của ông ấy bị sao vậy?

Động tác của Trần Văn Trọng cứng đờ, ông ấy không thể tin quay đầu lại, vừa nhìn thấy Trần Vũ, ông ấy không thể tin vào mắt mình.

Bịch, đồ trong tay Trần Văn Trọng rơi xuống đất.

"Bố..." trong mắt Trần Vũ tràn đây nước mắt, anh chậm rãi đi về phía trước quỳ trên mặt đất: "Con về rồi."

"Trở về là.... tốt rồi, tốt lắm." Trần Văn Trọng lẩm bẩm lặp lại câu nói này, nước mắt đục ngầu rơi xuống.