Cao Thủ Y Đạo

Chương 117: Dừng tay




"Ha ha, 300 nghìn tệ là giá gốc, nhưng chiếc vòng ngọc của chúng tôi xét về chất lượng ngọc hay là tay nghề thì đều xứng với giá 600 nghìn tệ, nếu gặp được một người mua giàu có, còn có thể bán được giá 800 nghìn tệ, chỉ lấy của anh 600 nghìn tệ đã là rẻ lắm rồi.” Nữ nhân viên bán hàng ném thẻ ngân hàng lại cho Trần Vũ.

"Các người còn biết lý lẽ không vậy? Anh rể, bọn họ quá coi thường người khác." Diệp Thiến tức giận đến giậm chân: "Bọn họ chỉ đang lừa tiền thôi, anh còn đưa tiền cho bọn họ làm gì."

"Không sao, tôi xử lý được, em đi cùng chị xuống †ầng một nghỉ ngơi một lát đi, xong việc tôi sẽ tìm em, lát nữa có thể sẽ có chút máu me, chị gái em đang mang thai, cô ấy không chịu nổi đâu." Trần Vũ cười nói.

"Anh... Được rồi, chị, chúng ta đi xuống trước đi." Diệp Thiến sửng sốt, cô ta biết Trần Vũ có thủ đoạn, vì thế liền đỡ Diệp Hân Vũ đi xuống.

"Chồng à, anh phải cẩn thận, đừng tranh chấp với bọn họ." Diệp Hân Vũ vẫn lo lắng nói.

"Không sao đâu, anh sẽ giải thích với họ, em đi nghỉ ngơi trước đi." Trần Vũ cười nói.

Diệp Hân Vũ đi xuống, Trần Vũ quay người lại, trong mắt anh lộ ra vẻ âm trầm: "Tôi đã bồi thường chiếc vòng tay cho các người, nhưng các người đã đập vỡ điện thoại của vợ tôi, các người tính làm sao đây." . truyện xuyên nhanh

"Điện thoại di động thì có gì to tát? 5000 tệ là hết cỡ rồi, tôi sẽ đưa cho anh tiền mặt." Nam nhân viên bán hàng từ quầy thu ngân lấy ra một xấp tiền, ném thẳng vào người Trần Vũ.

Loạt soạt, tiền rơi đầy sàn, hôm nay bọn họ đã gặp được một tên ngốc, kiếm được 600 nghìn tệ một cách dễ dàng.

"B000? Vợ tôi có hàng trăm khách hàng trên điện thoại di động, thông tin liên lạc của khách hàng bị mất, đây không phải là chuyện mà 5000 tệ có thể giải quyết được." Trần Vũ mỉm cười.

"Tôi nói cho anh biết, anh đừng có kiếm chuyện, anh đi hỏi thử xem ông chủ của chúng tôi là ai, bồi thường điện thoại cho anh là đã may mắn rồi, anh còn định được đăng chân lân đằng đầu sao?" Nữ nhân viên bán hàng hung dữ nói.

“Ông chủ của cô là ai2” Trần Vũ đột nhiên tát một bạt tai vào mặt nữ nhân viên kia.

Bốp, trong nháy mắt năm dấu tay đã xuất hiện trên nửa khuôn mặt của nữ nhân viên, cô ta hét lên và ngã xuống đất.

“Đánh người, có ai không, có người đang gây chuyện trong cửa hàng.” Nữ nhân viên hét lên.



"Anh muốn chết à." Nam nhân viên bán hàng tức giận, cầm vũ khí xông ra, cửa hàng của hắn ta chắc chắn là một ổ lừa đảo, bình thường trong cửa hàng cũng để sẵn vũ khí.

Bùm... Trần Vũ đá tên này văng ra, rầm, nam nhân viên bán hàng đập vào tủ trưng bày, tủ trưng bày bị hắn ta đụng vỡ, ngọc trong tủ vỡ vụn trên sàn.

“Ai dám gây sự ở chỗ tôi?” Một người đàn ông từ bên cạnh dẫn theo một đám côn đồ chạy tới, người đàn ông này có bộ dạng hung hãn, mặt rõ, hắn ta chính là chủ cửa hàng này.

Nhìn thấy tình huống này, hắn ta không khỏi tức. giận: "Dám gây sự ở chỗ của tao, mày muốn chết đúng không, người đâu, lên."

Một nhóm người cầm vũ khí chuẩn bị lao về phía Trần Vũ.

“Dừng tay.”

Ngay lúc này, Lý Hàn vội vàng dẫn theo một đám người chạy tới.

"Anh Lý!" Tên chủ tiệm hung hãn kia vừa nhìn thấy Lý Hàn thì giật mình, hắn ta vội vàng quát đám côn đồ của mình: "Dừng lại."

“Mặt Rõ, thì ra là mày." Lý Hàn là một tên xã hội đen ở địa phương, cho nên hắn rất quen thuộc với những tên côn đồ này, hẳn cười lạnh nói: “Gần đây không ra đường ăn vạ nữa, làm ăn càng ngày càng càng chuyên nghiệp hơn đúng không?”

"Anh Lý, tôi cũng chỉ kiếm sống thôi, nếu tôi có chỗ nào xúc phạm tới anh, mong anh hãy tha thứ cho tôi, anh đang làm gì vậy?" Chủ cửa hàng tên Mặt Rỗ kia sửng sốt khi nhìn thấy mấy chục người đứng sau Lý Hàn.

Bình thường hắn ta khá ngang ngược, nhưng Lý Hàn đi theo Trâu Đại Long, hắn ta không dám trêu vào.

“Tới đây.” Lý Hàn vẫy tay với Mặt Rỗ.

“Anh Hàn.” Mặt Rỗ cúi đầu khom lưng đi tới.

"Mày có biết cậu Trần này là ai không?" Lý Hàn chỉ vào Trần Vũ.