Cao Thủ Y Đạo

Chương 115: Cái gì mà nhanh vậy




“Cô cố kiềm chế một chút.” Trần Vũ giật mình, nhanh chóng xoay người lại, tay phải điểm lên người cô ấy, ấn huyệt đạo của cô ấy.

"Trần Vũ... Trần Vũ, anh ôm tôi đi." Tống Mộng Nghiên không ngừng lẩm bẩm, hai mắt cô ấy mờ mịt, nóng bỏng nhìn anh, ánh mắt cơ hồ muốn nuốt chửng Trần Vũ.

'Tống Mộng Nghiên có vóc dáng quyến rũ, hơn nữa quần áo trên người còn bị xé rách, cái gì nên lộ hay. không nên lộ đều nhìn thấy hết, cộng thêm ánh mắt mê ly này, e rằng chỉ cần là đàn ông đều chịu không nổi.

Miệng Trần Vũ khô khốc, không ngừng tự nhủ rằng mình là người đã có gia đình, phải bình tĩnh, anh run rẩy lấy kim châm ra bắt đầu châm cứu.

"Trần Vũ, anh có phải là đàn ông không?" Ánh mắt Tống Mộng Nghiên nóng rực: "Nếu phải thì đến đây ôm tôi đi."

"Cô đừng coi tôi là đàn ông." Trần Vũ bất đắc dĩ nói và tiếp tục thực hiện châm cứu.

Mười phút sau, cả người Tống Mộng Nghiên ướt sũng như được vớt lên từ trong nước, nhưng cũng may là cảm xúc của cô ấy đã dân dần ổn định lại.

Trần Vũ rút cây kim châm cuối cùng ra khỏi người cô ấy, cuối cùng cô ấy đã lấy lại được bình tĩnh.

"Cô không sao chứ?" Trần Vũ đưa cho cô ấy một cốc nước.

"Tôi, không sao, cảm ơn anhl" Nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của mình, Tống Mộng Nghiên xấu hổ đến mức muốn tìm một cái khe dưới đất mà chui xuống.

"Cái đó... để tôi đưa cô về nhà trước, sau này sẽ không có đối thủ cạnh tranh như Tam Đế nữa, nếu hai công ty hợp nhất thành một, thực lực tổng thể sẽ mạnh hơn, tin rằng không lâu nữa cô sẽ có thể giành lại được một phần thị trường Trung y."

"Tôi sẽ pha loãng cổ phần của mọi người, anh là người đã giành được Tam Đế, cho nên sau này anh sẽ nắm giữ 50% cổ phần, đồng thời sẽ là cổ đông lớn ngang ngửa với tôi." Tống Mộng Nghiên lấy lại bình tĩnh.

"Nói sau đi, giờ về nhà trước." Trần Vũ nói, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn cô ấy mấy cái.

Tống Mộng Nghiên cúi đầu nhìn, mặt lập tức đỏ. bừng, áo sơ mi trắng vốn đã mỏng, bây giờ đổ mồ hôi, trên người không khác gì không mặc đồ.

Sau khi đưa Tống Mộng Nghiên về nhà, cô ấy nhanh chóng lao vào phòng tắm.



Trần Vũ đang định rời đi thì đột nhiên cánh cửa mở ra, Tống Tư Vũ từ bên ngoài trở lại.

"A...' Tống Tư Vũ kêu lên khi nhìn thấy Trần Vũ, cô ấy nghĩ rằng kẻ xấu đã đột nhập vào nhà.

"Đừng hét, là tôi!" Trần Vũ giật mình, tiếng hét này của cô ấy có lẽ đã làm hàng xóm nghe thấy.

"Trần Vũ, tại sao lại là anh?" Lúc này Tống Tư Vũ mới nhìn rõ bộ dáng của anh: "Sao anh lại ở nhà tôi, anh đang làm gì ở đây?”

"Tư Vũ, làm sao vậy?" Tống Mộng Nghiên nghe thấy tiếng kêu liền vội vàng quấn khăn tắm chạy ra ngoài.

'Tống Tư Vũ sửng sốt, nhìn Tống Mộng Nghiên đanh quấn khăn tắm, trên mặt còn có chút ửng đỏ, cô ấy lập tức hiểu ra.

"Dì út, hai người, hai người vậy mà...” Tống Tư Vũ kinh ngạc nhìn hai người, không biết phải nói gì.

"Tư Vũ, con hiểu lầm rồi, không phải như con nghĩ đâu, bọn dì không có chuyện gì cả, bọn dì chỉ là..." Tống Mộng Nghiên vội vàng giải thích, nhưng cô ấy lại có cảm giác càng giải thích càng rối thêm.

"Dì út, dì không cần giải thích, con hiểu, dì cũng là người trưởng thành rồi, con đi ra ngoài, không làm phiền hai người nữa." Tống Tư Vũ nhanh chóng quay người chạy ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.

"Cái này... " Tống Mộng Nghiên và Trần Vũ đều ngơ ngác.

"Thật xin lỗi đã gây phiền toái cho anh." Tống Mộng Nghiên ngượng ngùng nói.

"Không sao đâu, sau này giải thích là được, tôi đi trước." Trần Vũ dở khóc dở cười mà nói.

"Sao dượng nhanh vậy, con đã định đến nhà bạn cùng lớp rồi!" Trần Vũ đi xuống lầu, nhìn thấy Tống Tư Vũ đang nói chuyện điện thoại, cô ấy không khỏi giật mình khi nhìn thấy Trần Vũ.

"Cái gì mà nhanh vậy? Cô xem thường ai đó?" Trần Vũ tức giận: "Chúng tôi không có chuyện gì cả, cô đừng nghĩ nhiều."