Cao Thủ Tu Chân

Chương 990




“Trước mười tuổi, cậu đã nổi tiếng trong thủ đô, vượt xa những người cùng tuổi, đây chính là tài năng thiên bẩm của cậu!”



“Thế nhưng muốn trở thành đế vương thực thụ, chỉ dựa vào thiên bẩm thì vẫn còn chưa đủ!”



Kính linh khẽ thở dài: "Cậu là một bảo ngọc thượng hảo. Ở nhà họ Diệp, cậu có nguồn tài nguyên cực tốt, có sự bảo vệ cực nhiều, cũng chính vì vậy mà môi trường trong nhà họ Diệp quá an toàn cho cậu!”





“Trưởng thành trong môi trường như vậy, những phần gai góc của cậu sẽ dần bị mài mòn. Nếu như cứ thế sống qua chín năm thì thành tựu hiện tại của cậu cùng lắm chỉ bước vào võ tôn trung kỳ mà thôi!”



“Tôi kêu Diệp Sơn hạ lệnh phế bỏ võ mạch của cậu, đuổi ra khỏi nhà họ Diệp cho tự sinh tự diệt là để cậu tự rèn dũa, luyện tập giới hạn giữa sự sống và cái chết, để cho tiềm năng của cậu có thể được kích phát. Như vậy, cậu mới có thể đi trên con đường thực thụ của một đế vương, đứng trên đỉnh cao của thành công!"



“Nếu năm đó không làm như vậy với cậu thì hôm nay việc Chiến Thần Điện và viện trọng tài liên thủ, ai có thể ngăn lại được chứ?”



“Nếu như khi đó không đuổi cậu ra khỏi nhà họ Diệp thì sao có thể xuất hiện một đế vương bất bại bá đạo thiên hạ ngay lúc này đây?”



Giọng nói của kính linh vang vọng, tất cả đám đông đều đơ người. Cho dù là Diệp Thiên thì cũng vậy.



Thông Thiên Kính vì muốn kích phát toàn bộ tiềm năng của cậu nên chín năm trước mới ra lệnh như vậy sao?



Cậu ta nghĩ kỹ, đúng là năm đó cậu có tài năng thiên bẩm, chèn ép cả những người cùng trang lứa. Nhưng dù như vậy, nếu cậu chỉ tu luyện theo quỹ đạo khi còn ở nhà họ Diệp thì tu vi bây giờ cùng lắm chỉ đạt tới được võ tôn trung kỳ, hay lên được võ tôn hậu kỳ mà thôi chứ sao có thể tranh đấu với những cao thủ siêu phàm được?



Năm đó nếu như Diệp Long không phế bỏ võ mạch thì cậu cũng không thể nào quyết tâm, cảm ngộ được thiên địa tự nhiên, tạo ra được ‘Phệ Thiên Cửu Chuyển’ kinh thiên động địa như vậy. Và càng không thể nào sở hữu sức mạnh như hiện tại có thể chiến đầu với những kẻ hàng đầu thế giới.



Cậu vốn tưởng tất cả những đau khổ của mình đều là do Thông Thiên Kính mà không ngờ tất cả những gì mình sở hữu hôm nay lại có sự trợ lực cực lớn từ Thông Thiên Kính.



Diệp Thiên và Diệp Vân Long cũng như được tỉnh lại từ cơn mơ, cuối cùng thì họ cũng hiểu ý nghĩa thực sự của chỉ lệnh đó.



Diệp Thiên là rồng thật, nhưng nhà họ Diệp là bãi cạn. Bị mắc ở bãi cạn thì dù có mạnh tới đâu cũng sẽ bị hạn chết.



Nếu vứt Diệp Thiên ra thế giới ngoài kia thì giống như rồng gặp nước sẽ ngao du khắp thiên hạ, sản sinh ra được tài hoa, phát triển được tiềm năng ẩn giấu trong người và đi theo con đường trở thành kẻ mạnh thực thụ.



Kính linh nhìn Diệp Thiên chăm chăm và nói với giọng u ám.



“Diệp Thiên, cậu là con của trời, ngàn năm có một, con đường phía trước của cậu, đến cả tôi cũng không thể nhìn rõ”.



“Cuộc chiến ngày hôm nay, vì sức mạnh của cậu quá lớn nên tôi cảm nhận được mới thức tỉnh sớm hơn dự kiến.



Ông ta đưa tay ra, một luồng sáng màu lam tỏa ra tạo thành một hình phù tam giác.



“Đây là tâm của Thông Thiên Kính, ai có thể kiểm soát được nó thì có thể kiểm soát được Thông Thiên Kính”.



“Từ xưa tới nay, chỉ có hoàng đế Hiên Viên là người từng kiểm soát được Thông Thiên Kính!”



“Hôm nay, tôi với thân phận là kính linh của Thông Thiên Kính xin phụng cậu làm chủ!”