Cao Thủ Tu Chân

Chương 988




Chiếc gương đồng cổ xưa này chính là vật báu vô thượng mà nhà họ Diệp có được, nó được gọi là Thông Thiên Kính có thể dự báo tương lại.



Nhưng chiếc gương này mười năm mới tỉnh giấc một lần. Lần trước tỉnh giấc là chín năm trước. Theo lý mà nói thì còn một năm nữa mới là lần thức tỉnh tiếp theo. Vậy mà bây giờ, Thông Thiên Kính lại quét ngang không gian, sức dao động còn mạnh hơn cả lần trước nữa.



“Ầm!”





Trong không trung, Thông Thiên Kính phát ra làn sóng cực mạnh, đến cả nước biển cũng dâng lên cuồn cuộn. Những cao thủ khác đều đứng ngây ra khi nhìn thấy cảnh tượng đó.



Đối với món bảo bối của nhà họ Diệp, bọn họ chỉ nghe nói chứ chưa bao giờ có duyên nhìn thấy. Thật không ngờ hôm nay có thể tận mắt chứng kiến.



Diệp Thiên vô cùng bình thản, nhìn ánh sát chói mắt, lấp lánh của Thông Thiên Kính trên không trung mà không hề dao động.



“Tốt! Tốt!”



Đúng lúc này, Thông Thiên Kính đột nhiên phát ra âm thanh khiến toàn bộ hiện trường chấn động.



Giữa trời và đất, có rất nhiều bảo vật có linh tính, thậm chí có những bảo vật được đất trời nuôi dưỡng còn có thể sản sinh ra linh trí nhất định. Thế nhưng bảo vật có thể nói chuyện thì đúng là lần đầu mọi người mới được thấy.



“Diệp Thiên trải qua chín năm, cuối cùng đã trở thành phượng hoàng hồi sinh từ đống trò tàn rồi! Tốt lắm!”



Giọng nói như được truyền tới từ chín tầng mây vô cùng vang vọng.



“Hóa ra đây chính là Thông Thiên Kính – cái gọi là vật báu của nhà họ Diệp sao?”



Diệp Thiên nhếch miệng cười khinh miệt, hừ giọng lạnh lùng như đôi mắt thì vô cùng đanh thép



“Chín năm trước, vì một câu nói của cái gương này mà tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp và bị phế bỏ võ mạch!”



“Hôm nay đã chủ động hiện thân thì tôi muốn hỏi cho rõ tại sao lại khiến bọn họ đuổi tôi ra khỏi nhà họ Diệp!”



Đôi mắt cậu chứa đầy sát khí, ngọn lửa trong tay bắt đầu được được điều động.



“Nếu câu trả lời không khiến tôi hài lòng thì hôm nay cái gương sẽ bị tôi đập nát đấy!”

Diệp Thiên chỉ tay vào Thông Thiên Kính với ánh mắt hừng hực sát khí.



Mặc dù chín năm qua, cậu đã vượt qua một cách gian nan, lại còn sở hữu võ công số một thiên hạ nhưng mỗi đêm trong suốt chín năm qua, cậu hầu như luôn sống trong ranh giới giữa lửa và máu, chưa bao giờ lười biếng, chưa bao giờ có một chút nhàn nhã.



Hồng thủy, Sóng dữ, núi lửa, sét đánh, gió lốc, bất kỳ một đại nạn nào cậu cũng đều từng trải qua, một lần rồi thêm một lần nữa dùng sinh mệnh của mình vượt qua giới hạn.



Những điều đó tất cả đều vì một câu nói năm xưa của cái gương Thông Thiên này. Dù đã chín năm trôi qua thì cậu cũng muốn hỏi rõ, Thông Thiên Kính tại sao lại quyết đoán như vậy với cậu!



“Ầm!”



Thông Thiên Kính khẽ dao động, ánh sáng phát ra càng mạnh hơn. Một giọng nói già nua vang lên một lần nữa.



“Diệp Thiên, bình tĩnh đừng nóng!"



Ánh sáng của Thông Thiên Kính tỏa ra, vô số các màu lam điểm lên bờ biển, cuối cùng tụ hợp lại tạo thành hình ảnh của một ông cụ mặc áo bào màu trắng.



“Đây chính là kính linh của Thông Thiên Kính!”



Ông ta nhìn Diệp Thiên, khẽ cười: “Những lý do mà cậu muốn nghe hôm nay thì tôi sẽ đều nói rõ cho cậu!”



Vào khoảnh khắc kính linh hiện thế, Diệp Sơn và Diệp Vân Long cúi đầu tỏ ra tôn sùng.