Cao Thủ Tu Chân

Chương 899




Đương nhiên Diệp Thiên không biết những suy nghĩ trong lòng Diệp Tinh. Mà dù có biết thì cũng chỉ cười mặc kệ.



Cái gọi là đệ nhất Thủ Đô cậu đã sớm không coi ra gì. Giờ cậu quan tâm tới toàn bộ Hoa Hạ, và toàn bộ địa cầu!



Hai anh em dùng bữa ở một nhà hàng Âu cao cấp dưới chân núi Tây Sơn, sau đó tìm một khách sạn nhỏ nhậu nhẹ nhàng và tâm sự những chuyện thú vị hồi còn nhỏ.





Diệp Thiên đặt tay lên đĩa, nở nụ cười nhạt.



Bọn họ trước đây là những đứa trẻ nô đùa cùng nhau. Giờ đây mười năm đã trôi qua, một người đã tung hoành khắp Hoa Hạ, một người cũng được gọi là anh hùng nơi Thủ Đô, thật đúng là cuộc đời thay đổi quá nhiều.



“Anh cả, giờ anh không còn luyện võ nhưng có lẽ cũng có hiểu chút về thế cục hiện tại của giới võ thuật Hoa Hạ nhỉ?”



Sau một hồi thưởng rượu, Diệp Tinh đột nhiên hỏi.



“Ừm, biết một chút!”



Diệp Thiên khẽ gật đầu.



Diệp Tinh uống cạn một ly rượu nhưng không hề dùng nội lực ép men rượu xuống và khuôn mặt cậu ta trở nên đỏ ửng.



“Anh cả, có những chuyện mà em không bao giờ có thể thổ lộ được với người khác. Giờ anh trở về rồi, cuối cùng em có thể bộc bạch với anh rồi!”



Cậu ta làm ra vẻ ngây dại, khẽ bật cười.



“Chín năm qua, vì không rõ tung tích của anh nên em đành dồn hết tâm tư vào việc luyện võ!”



“Trong thời gian chín năm, người luyện võ như em cứ thế tiến lên và đạt tới bán bộ chí tôn võ thuật, chỉ còn cách chí tôn võ thuật một bước nữa thôi. Em cũng đã được liệt vào là người đứng đầu trong chín thiên tài hàng đầu của giới võ thuật Hoa Hạ!”



Diệp Tinh hơi say nên nói chuyện cũng không hề kiêng dè gì.



“Anh cả, em không sợ anh nói em cuồng ngạo, bởi vì có sự trợ lực bởi võ mạch của anh giúp tu vi của em tăng vọt. Em tự cho rằng, trong thế hệ thanh niên của giới võ thuật Hoa Hạ em là số một không chút hổ thẹn!”



“Khoảng thời gian tám năm em đều nghĩ như vậy. Giới võ thuật Hoa Hạ, thế hệ thanh niên cũng không có ai mạnh hơn em!”



“Nhưng không ngờ trong một năm trước lại xuất hiện một yêu nghiệt tuyệt thế!”



Ánh mắt Diệp Thiên khẽ xao động. Cậu nhấp một ngụm rượu vang, im lặng không lên tiếng.



“Anh cả, chắc anh đã nghe qua về Diệp Lăng Thiên rồi chứ!”



Diệp Tinh siết chặt nắm đấm, ánh mắt trở nên rực lửa.



“Trước khi người này xuất hiện, em luôn là thiên tài số một được giới võ thuật Hoa Hạ công nhận. Nhưng kẻ đó xuất hiện đã khiến vị trí đứng đầu của em bị cướp mất hoàn toàn rồi!”



“Em là truyền nhân của nhà họ Diệp, là con trai của Diệp Vân Long, em còn có hai đường võ mạch. Theo lý mà nói em nên là người bước vào giới võ thuật sớm nhất trong lịch sử Hoa Hạ mới phải chứ!”



“Thế nhưng, tất cả đều thay đổi bởi Diệp Lăng Thiên!”



Diệp Tinh tự cười chế nhạo rồi xua tay. Một chiếc bàn bên cạnh lập tức nứt làm bốn, năm mảnh, gỗ bay tung tóe nhưng ông chủ không dám nói nửa lời.

“Anh cả, em thật sự được lắm. Tại sao, tại sao lại cứ thêm một tên Diệp Lăng Thiên chứ? Tại sao đã có em Diệp Tinh rồi mà lại có Diệp Lăng Thiên nữa?”