Cao Thủ Tu Chân

Chương 777: Đối phương là ai vậy?".




Năm ngón tay của cô ta thon dài mảnh mai, thứ khiến người ta chú ý nhất là móng tay trên từng ngón tay của cô ta, cái nào cũng dài mấy tấc, nhọn hoắt sắc bén, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.











Biệt danh của cô ta là "Thủ Thuật Đao", lúc này đang cười nói với Lí Vân Phi.













"Cậu có thể coi là người huấn luyện khắc khổ nhất trong số mấy người chúng ta, tôi nhớ lúc cậu mới vào Long Nhận đâu có liều mạng như vậy. Sao ra ngoài một lần, trở về lại thay đổi chóng mặt thế? Bị kích thích gì à? Có phải liên quan đến cô gái mà cậu thích không?".











Mấy người còn lại cũng đều nhìn về phía Lí Vân Phi, mang theo chút khó hiểu.











Từ khi trúng tuyển vào Nam Long Nhận đến nay, Lí Vân Phi từng đến đội báo cáo một lần, lúc đó cậu ta chỉ được coi là một người mới, nhận huấn luyện nửa ngày liền rời khỏi căn cứ, tận hưởng kì nghỉ nửa tháng trước khi huấn luyện chính thức.











Nhưng cậu ta mới rời khỏi căn cứ mấy ngày, đã lập tức trở lại, sau đó bắt đầu tiến hành huấn luyện chuyên nghiệp còn gắt gao hơn bọn họ.











Mấy người họ đều rất tò mò về chuyện này.

















"Phải!".











Lí Vân Phi nằm trong hố cát, trả lời rất nhanh gọn.











"Lần này ra ngoài một chuyến, tôi đã nhìn rõ một số sự thực".











"Tuy chúng ta là thành viên của Nam Long Nhận, nhưng có những người còn mạnh hơn chúng ta, đứng cao hơn chúng ta!".











"Vậy nên, tôi phải khiến bản thân trở nên mạnh hơn, tôi muốn tận dụng mọi nguồn tài nguyên có thể tận dụng, nâng cao năng lực bản thân trong thời gian ngắn nhất!".











Cậu ta nói, ánh mắt sáng rực, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng Diệp Thiên ra tay đầy kỳ lạ vào tối hôm đó.











Cách một khoảng không mà giết được Hoàng Hưng Hải và Thẩm Trung Hoa, cảnh tượng này không thể phai mờ trong tâm trí cậu ta được.











Cậu ta thề mình cũng phải đạt đến trình độ đó ở Nam Long Nhận, phải thắng được Diệp Thiên thì cậu ta mới có thể thoải mái chút ít.











Mấy thành viên Nam Long Nhận ở bên cạnh nghe thấy thế đều câm như hến, trúng tuyển vào Nam Long Nhận quả thực là vinh hạnh của bọn họ, ai nấy đều cảm thấy rất tự hào, tự coi mình là tinh anh trong tinh anh.











Nhưng lần này Nam Bắc Long Nhận so bì, có mấy đại tướng đốc chiến, còn có rất nhiều người có máu mặt trong giới quân đội Nam Bắc đến nơi làm quan sát viên, vậy mà Nam Long Nhận bọn họ lại thua một cách thảm hại trước Bắc Long Nhận, bất kể là đánh đơn hay chiến dịch hợp tác cũng đều thua không ngóc được đầu.











Đây chính là cú sốc lớn đối với bọn họ, cũng khiến bọn họ nhìn rõ hiện thực.











Cho dù vào được Nam Long Nhận, nhưng thế giới này vẫn có những người mạnh hơn bọn họ. Mỗi thành viên của Bắc Long Nhận chính là kình địch và ác mộng của bọn họ.











Cuối cùng Lí Vân Phi cũng không chịu nổi nữa, cậu ta rời khỏi hố cát, xối nước lạnh vào người, sự kiên nghị trong ánh mắt không giảm chút nào.











Cậu ta nhìn về phía mấy thành viên khác, trầm giọng nói: "Lần này tôi đến Lư Thành, gặp phải một tình địch, cũng trong chuyến đi này, tôi đã coi cậu ta là kẻ địch trong đời".











"Tôi thừa nhận hiện giờ mình quả thực không bằng cậu ta, nên tôi muốn nâng cao bản thân bằng mọi giá, sau này sẽ bỏ xa cậu ta".











"Tình địch?", "Bộc Phá" có năng lực đánh đơn mạnh nhất hơi ngạc nhiên.











"Cậu thua tình địch của mình sao? Đối phương là ai vậy?".











Mấy người khác cũng lấy làm tò mò, tuy lần này bọn họ thua Bắc Long Nhận trong cuộc thi Nam Bắc, nhưng họ cũng tự nhận, trong hơn một tỷ người Hoa Hạ, thì bọn họ là những người nổi bật nhất.











Tuy trong số bọn họ, thực lực của Lí Vân Phi được coi là kém nhất, nhưng muốn thắng người khác thì dễ như trở bàn tay. Vậy mà lần này cậu ta lại gặp một kình địch ở Lư Thành, khiến bọn họ không thể tin được.











"Cậu ta tên là Diệp Thiên, là người đứng đầu tỉnh Xuyên, tôi thừa nhận hiện giờ mình không bằng cậu ta".











Giọng nói Lí Vân Phi trầm xuống, nắm tay xiết chặt, toàn thân tỏa ra hơi thở hung bạo.







Mỗi lần nghĩ đến khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng của Diệp Thiên, cậu ta lại có cảm giác cả người bùng cháy, thôi thúc cậu ta tiến về phía trước.