Cao Thủ Tu Chân

Chương 761: "Anh Hứa!"




Thư ký Lý ở chốn quan trường đã lâu, hiểu rất rõ cân nhắc tình thế, lúc này ông ta đã không dám tùy tiện xông lên mà phải cân nhắc thiệt hơn.











Nhìn phản ứng của thư ký Lý như vậy, Lạc Minh Thư càng cảm thấy tuyệt vọng. Ông ta biết thư ký Lý đã sinh lòng kiêng dè với thân phận của Diệp Thiên, e rằng sẽ không ra mặt giúp đỡ nhà họ Lạc nữa!













Điều đó có nghĩa là cây cổ thụ to lớn bên phía họ đã đổ, còn bên phía Diệp Thiên thì cành lá sum suê. Xem ra Từ Thiên Bá và Lục Thiên Thư cũng đứng về phía Diệp Thiên, như vậy họ có thể lấy thứ gì để chống chọi lại với Diệp Thiên đây?











Từ đầu đến cuối, Diệp Thiên chỉ khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ, tư thế ung dung tự tại, không hề dao động một chút nào. Nhưng mấy chủ tịch ba doanh nghiệp lớn kia thì đều thất kinh hồn vía, không biết đâu vào với đâu nữa.











Bọn họ đều biết thủ đoạn của Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên đẫm máu như thế nào, một khi hôm nay bọn họ không thể trấn áp được Diệp Thiên, họ sẽ phải hứng chịu một cuộc tấn công trả thù không thể tưởng tượng nổi.

















Chính vào lúc ba người Lạc Minh Thư hoàn toàn tuyệt vọng, ngoài cửa lại truyền đến âm thanh náo động. Lần này người chủ trì còn chưa kịp lên tiếng thông báo thì một đoàn tiếng bước chân chỉnh tề đã tới cửa.











Hơn một chục binh sĩ với súng và đạn thật sải bước vào, trên mặt đầy sự đanh thép, và người đi đầu tiên có bốn sao trên vai áo, rõ ràng đó là một thiếu tá.











Ông ta mặt vuông chữ điền, gương mặt tuy không tỏ ra tức giận nhưng lại mang sự uy nghiêm, đôi mắt sắc bén như chim ưng, phía sau có hơn chục người đang xếp hàng dài, dường như đang chờ lệnh của ông ta.











"Anh Hứa!"











Nhìn thấy người đó tới, Lạc Minh Thư lập tức kêu lên, như tóm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng!











Người mới đến là Hứa Lương, bố của Hứa Thuần Canh, thiếu tá của quân khu tỉnh Vân và là một vị tướng tương lai!












Hứa Lương liếc nhìn Lạc Minh Thư và nói với một giọng trầm: "Kẻ sát nhân đã làm con trai tôi bị thương đâu?"











Khi mọi người nhìn thấy thế trận này, họ không khỏi cảm thấy kinh hãi, Hứa Lương nổi tiếng bao che, quyền lực trong quân đội không hề nhỏ, lại có khả năng triển khai các đội hình nhỏ. Nhưng họ thực sự không ngờ được rằng Hứa Lương có thể làm được đến như thế này, trực tiếp mang quân đội đến, hơn nữa còn được trang bị vũ khí đầy đủ.











Lạc Minh Thư không dám nói thêm lời nào với Diệp Thiên, chỉ hướng ánh mắt về phía cậu.











Hứa Lương nhìn theo ánh mắt của ông ta, nhìn thấy Diệp Thiên thì ánh mắt lập tức trầm xuống.











"Cậu chính là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên đó phải không? Hừ, khí phách cũng lớn đấy nhỉ!”











"Một con cú địa phương ở tỉnh Xuyên mà lại dám dùng vũ lực làm người khác bị thương. Một kẻ điên như cậu chỉ là đồ cặn bã của đất nước. Hôm nay tôi sẽ bắt cậu và đưa cậu ra trước công lý!"











Hứa Lương dẫn quân đội đến, nhưng vì muốn có cớ nên đã đội cho Diệp Thiên cái mũ là kẻ côn đồ, hòng bắt Diệp Thiên một cách danh chính ngôn thuận.











Ông ta vừa dứt lời liền vẫy tay, tất cả những người lính phía sau ông ta liền tiến lên một bước, hơn chục khẩu súng trường đang nhắm vào Diệp Thiên.











"Bắt lấy tên sát nhân này, nếu chống cự sẽ giết ngay tại chỗ!"











Từ Thiên Bá và Lục Thiên Thư thấy thế liền cau mày, trong mắt họ lóe lên một tia sáng lạnh.







Một cao thủ tất có khí phách của một cao thủ, chí tôn võ thuật như loài rồng, không thể chịu nhục, còn Diệp Thiên lại như thần linh, ông ta dám chĩa súng vào cậu, đây rõ ràng là đang khiêu khích uy quyền.