Cao Thủ Tu Chân

Chương 737: Tôi sẽ giải quyết cậu tận gốc!".  




Không ít người mơ hồ có dự cảm, ngày hôm sau khi mặt trời mọc, chắc chắn một trận bão chấn động giới thượng lưu tỉnh Vân sẽ ập tới.



Trong phòng chăm sóc đặc biệt, hai chiếc giường đặt cách nhau mấy mét, Lạc Tư Đồ và Hứa Thuần Canh đang nằm đó.



Lạc Tư Đồ gãy hết tay chân, đã tiêm thuốc mê, đang chìm vào giấc ngủ. Còn Hứa Thuần Canh bị gãy tám chiếc xương sườn, nội tạng xuất huyết, não bị chấn động mạnh, vẫn trong tình trạng hôn mê, chưa tỉnh lại lần nào.





Bên ngoài phòng bệnh có một đám người, chính là bạn bè người thân của Lạc Tư Đồ và Hứa Thuần Canh.



"Khốn kiếp, thằng họ Diệp khốn kiếp kia, đúng là ức hiếp người quá đáng, sao có thể đánh Tư Đồ của tôi ra nông nỗi này chứ?"



Mẹ của Lạc Tư Đồ khóc sướt mướt, bà ta quay lại túm cổ áo một người trung niên, ánh mắt vô cùng độc ác.



"Lạc Minh Thư, em không cần biết anh dùng cách gì, em nhất định phải khiến thằng họ Diệp kia chết không có chỗ chôn, phải băm vằm nó thành nghìn mảnh!".



Người trung niên mặc vest đi giày da này chính là Lạc Minh Thư - người giàu nhất tỉnh Vân.



Ông ta nhẹ nhàng ôm vợ vào lòng, nhẹ giọng an ủi, ánh mắt đằng đằng sát khí.



Tuy Lạc Tư Đồ không phải con trai duy nhất của ông ta, nhưng lại là đứa con ông ta yêu chiều nhất, xương cốt tay chân cậu ta bị đánh nát, cho dù dùng phương pháp chữa trị tiên tiến nhất, thì sau này cũng để lại di chứng, thậm chí không thể hoạt động bình thường, sao ông ta không tức giận cho được?



"Em yên tâm đi, anh đã gọi điện thoại cho anh Hứa Lương rồi, bây giờ anh ấy đang xây dựng căn cứ huấn luyện mới cho “Long Nhận” ở vùng núi phía Nam, sáng sớm mai sẽ trở về".



Mẹ của Lạc Tư Đồ nghe thấy thế mới bình tĩnh được một chút, nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập thù hận và độc ác.



Đúng lúc này, một người đàn ông ăn vận như thư ký bước nhanh tới, nháy mắt ra hiệu với Lạc Minh Thư.



Ông ta lập tức hiểu ý, ra ngoài hành lang.



"Ông chủ, chuyện ông bảo tôi điều tra, tôi đã điều tra được rồi".



"Thân phận thực sự của người tên là Diệp Thiên kia chính là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên, chủ tịch đứng sau Tập đoàn Lăng Thiên!".



Thư ký nhỏ giọng nói xong, Lạc Minh Thư lập tức trợn tròn mắt, giật lấy tư liệu trong tay anh ta.



Sau khi lật xem một lượt, vẻ mặt ông ta lại kinh ngạc.



"Không ngờ lại là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên?".



Bàn tay ông ta khẽ run, thầm lấy làm mừng, ông ta trước giờ làm việc cẩn thận, trước khi làm bất cứ việc gì, đều sẽ điều tra tỉ mỉ, không ngờ vừa điều tra đã biết được thân phận đáng ngạc nhiên của Diệp Thiên.



Nói thật, chỉ riêng thân phận là người đứng đầu tỉnh Xuyên thôi, ông ta đã phải kinh ngạc ba phần, lại thêm là chủ tịch đứng sau Tập đoàn Lăng Thiên, dù là ông ta thì cũng phải biến sắc.



Ánh mắt ông ta mang theo chút kiêng dè, nhưng không hề sợ hãi.



Ông ta trầm ngâm một lát, khóe miệng nở nụ cười dữ tợn.



"Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên, chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên thì sao chứ? Dám đánh con trai tôi bị thương, tôi sẽ giải quyết cậu tận gốc!".



Ông ta lại đọc kĩ tư liệu một lượt nữa, nụ cười càng thêm lạnh lùng.



"Hừ, Diệp tiên sinh? Cậu đúng là rất lợi hại, nhưng đáng tiếc là cậu đắc tội với quá nhiều người!".