Cao Thủ Tu Chân

Chương 733: Làm sao ông ta không hối hận được?




Bọn họ có thành tựu như bây giờ nói trắng ra đều là nhờ ô dù của bố mẹ, còn Diệp Thiên lại tự mình bước lên đỉnh, trông xuống tỉnh Xuyên, nắm trong tay tài sản trăm tỷ. Thành tựu như vậy cho dù là bố của Lạc Tư Đồ, Hứa Thuần Canh cũng không bằng.



Cố Giai Lệ có quan hệ như vậy với Diệp Thiên, chưa biết chừng sau này hai người thân thiết hơn, cũng có khả năng sẽ trở thành người yêu vợ chồng. Tiêu Trường Hà có đứa cháu rể như vậy, trong thế hệ trẻ ở Hoa Hạ e rằng cũng là một trong những người mạnh nhất, thậm chí là không ai hơn được.



Nhưng những lời ông ta đã nói ở thư phòng chắc chắn đã làm Diệp Thiên thất vọng về ông ta, trong lòng có khúc mắc về nhà họ Tiêu, làm sao ông ta không hối hận được?





“Haizz!”.



Nghĩ đến chuyện Diệp Thiên đã làm tối nay, Tiêu Trường Hà lại thở dài. Nếu ông ta biết được thân phận của Diệp Thiên sớm hơn, chắc chắn có thể ngăn chặn được bi kịch, sẽ không náo loạn đến nông nỗi này.



Bây giờ Lạc Tư Đồ đã bị Diệp Thiên đánh gãy hai chân hai tay, Hứa Thuần Canh cũng bị Diệp Thiên đánh bị thương nặng, mười mấy người ở đó đều nhìn thấy rõ ràng, nhân chứng vật chứng đầy đủ. Nhà họ Lạc và nhà họ Hứa chắc chắn sẽ xem Diệp Thiên là kẻ địch số một, dốc hết sức trả thù.



Một khi nhà họ Lạc và nhà họ Hứa hợp tác với nhau, uy lực chắc chắn sẽ mạnh mẽ như dời núi lấp biển, gió bão càn quét.



Hai nhà đó hợp tác thì dù là nhà họ Tiêu dòng dõi tướng lĩnh quân đội cũng phải cân nhắc, nhượng bộ mấy phần. Đây mới là chuyện khiến Tiêu Trường Hà đau đầu nhất.



Vốn dĩ nhà họ Tiêu xem như đã câu được một chàng rể vàng độc môn. Tuy Diệp Thiên và Cố Giai Lệ không phải quan hệ đó, nhưng suy cho cùng cậu cũng là con nuôi của Tiêu Hà. Trong tương lai, nhà họ Tiêu chỉ cần thân thiết với Diệp Thiên, hai bên hợp tác thì nhà họ Tiêu sẽ càng lớn mạnh.



Nhưng bây giờ, vì chút bất cẩn của ông ta mà dẫn đến Diệp Thiên chọc giận nhà họ Lạc và nhà họ Hứa đang lúc cường thịnh. Bây giờ chuyện đã xảy ra không thể thu dọn, ông ta chỉ có thể âm thầm hối hận.



Đúng lúc đó, hộ vệ ở ngoài cửa bước nhanh vào, gật đầu với ông ta.



“Về rồi sao?”.



Tiêu Trường Hà lo lắng đứng dậy, dẫn đầu bước ra ngoài.



“Đi thôi, chúng ta đi gặp chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên!”.



Diệp Thiên vừa về đến phòng khách của nhà họ Tiêu, đang định đi ngủ thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.



Cửa mở ra, Tiêu Trường Hà đứng ở ngoài cửa, sau lưng là người hộ vệ mặt mày cứng nhắc lạnh lùng.



“Ông Tiêu!”.



Diệp Thiên không cảm thấy bất ngờ. Dù sao cậu cũng đã đánh gãy hai tay hai chân của Lạc Tư Đồ, làm Hứa Thuần Canh bị thương nặng ngay trước mặt mọi người, bây giờ một nửa Côn Thành đều đã chấn động vì chuyện này. Tiêu Trường Hà tìm đến cửa đương nhiên không nằm ngoài dự liệu.



Cậu xoay người vào phòng, Tiêu Trường Hà và hộ vệ đi theo vào đứng ở nơi cửa.



Tiêu Trường Hà ngồi đối diện với Diệp Thiên trên bàn tròn, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, đột nhiên chắp tay với cậu.



“Diệp tiên sinh, trước kia là tôi không biết nhìn người, đã nói những câu không đúng, mong cậu rộng lòng tha thứ”.



Đây vẫn là lần đầu tiên trong đời vị cựu thống soái quân đội này nhận lỗi với một người đáng tuổi cháu.



Khi ba chữ “Diệp tiên sinh” được nhắc đến, Diệp Thiên lập tức hiểu ra Tiêu Trường Hà đã điều tra thân phận của cậu.



Cậu lập tức xua tay, đè cánh tay của Tiêu Trường Hà xuống.



“Ông Tiêu, ông nặng lời rồi. Ông là bố của cô Tiêu, theo vai vế thì cháu còn phải gọi ông là ông ngoại”.



Tiêu Trường Hà thả lỏng cánh tay, thổn thức trong lòng. Dù bây giờ gặp lại Diệp Thiên, ông ta vẫn không dám tin chàng trai trẻ tuổi trông bình lặng này lại là Diệp tiên sinh thống lĩnh tỉnh Xuyên, nắm trong tay tài sản trăm tỷ.