Cao Thủ Tu Chân

Chương 724: Không ai giúp cậu đâu!”.




Thủy Ngạn Minh Môn là quán karaoke mới mở ở khu phát triển Côn Thành, trong đó có gần 60% vốn của Lạc Minh Thư, nửa khu phát triển này đều có các dự án trọng điểm của ông ta.



Phòng riêng cao cấp nhất ở Thủy Ngạn Minh Môn là phòng King, Tô Mộ Nhu đi trước, các nhân viên phục vụ đi qua đều cúi người chào hỏi cô ta, vô cùng cung kính, rõ ràng cô ta là khách quen ở đây.



“Chúng ta cứ qua thẳng đó đi, mấy người Giai Lệ đã đến phòng King rồi!”.





Tô Mộ Nhu lạnh lùng nói với Diệp Thiên.



Diệp Thiên gật đầu, đi theo sau hai người, lướt qua rất nhiều cô gái xinh đẹp mặc xường xám xẻ tà, nhưng cậu đều không liếc nhìn lấy một cái, làm như không thấy.



Đến trước phòng King, Tô Mộ Nhu không đẩy cửa vào mà dừng bước, nhìn về phía Diệp Thiên.



“Diệp Thiên, cậu hãy nghĩ cho kĩ, nếu cậu bước vào, sau đó có xảy ra chuyện gì thì cậu cũng phải tự chịu trách nhiệm, không ai giúp cậu đâu!”.



Đương nhiên cô ta có ý chỉ Lạc Tư Đồ, một khi Diệp Thiên bước vào phòng riêng này thì phải đối mặt với Lạc Tư Đồ.



Diệp Thiên chỉ cười mà không có phản ứng gì mấy, nhìn thấy thái độ này của cậu, Tô Mộ Nhu bất đắc dĩ lắc đầu, đẩy cửa phòng.



Trong phòng riêng đã có mười mấy người ngồi, những người còn lại Diệp Thiên đều từng gặp một lần, chính là mấy thanh niên vừa rồi cùng xuất phát ở nhà họ Tiêu, chỉ có hai người cậu thấy lạ hoắc.



Một người trong số đó khoảng hai mươi tuổi, mặc áo sơ mi kẻ caro, hai cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, đang ôm một cô nàng tiếp viên chơi xúc xắc, giọng nói thô lỗ sang sảng, không chút che giấu.



Còn những người khác so với hắn có vẻ khiêm tốn hơn rất nhiều, không ít người còn cười hùa theo hắn, dường như rất kiêng dè, cho dù trong phòng riêng toàn là giọng của hắn thì cũng không ai dám tỏ vẻ bất mãn.



Ngoài cậu thanh niên tràn đầy năng lượng này, còn có một thanh niên khác đeo kính gọng vàng, mặc áo tay ngắn Armani màu xanh da trời.



Cậu ta khẽ cười, dung mạo nho nhã, dường như rất hiền lành, không ít người ở đây lần lượt mời rượu cậu ta, bọn họ ai nấy đều uống cạn, còn cậu ta chỉ nhấp môi gọi là, nhưng chẳng ai dám tỏ vẻ khó chịu chút nào.



Cậu ta chỉ ngồi ở đó đã có phong thái vương giả lấn át tất cả, so với cậu thanh niên thô lỗ kia ngang vai ngang vế, chẳng kém cạnh gì.



Trong số mười mấy người ở đây, rõ ràng hai người này là tiêu điểm, địa vị cao thấp chỉ nhìn một cái là nhận ra.



Cố Giai Lệ, Tiêu Lâm, Lương Dung đã đến, bọn họ ngồi cạnh thanh niên đeo kính gọng vàng kia, cậu ta đang mỉm cười nói chuyện với Cố Giai Lệ, dường như rất ăn ý. Diệp Thiên gần như không cần suy đoán, chỉ nhìn một cái đã chắc chắn cậu thanh niên này chính là Lạc Tư Đồ nổi tiếng tỉnh Vân, có biệt hiệu là “thánh cổ phiếu nhỏ”.



Nhìn thấy mấy người Tô Mộ Nhu đẩy cửa vào, Lạc Tư Đồ và thanh niên thô kệch kia đều cùng quay sang nhìn, hai người gần như đồng thời đứng dậy.



“Mộ Nhu đến rồi, cả cô Đàm nữa, đúng là khách quý, khách quý!”.



Hai người không còn vẻ lạnh lùng cao ngạo vừa rồi, vô cùng khách sáo với Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt Ảnh.



Tuy ở tỉnh Vân, hai người có thể nói là lấn át thế hệ trẻ, nhưng Tô Mộ Nhu là nữ hoàng mới nổi trong giới kinh doanh tỉnh Vân, bọn họ đương nhiên rất khâm phục cô ta.



Còn Đàm Nguyệt Ảnh là đệ tử thiên tài của phái Lao Sơn, người nối nghiệp tương lai của phái Lao Sơn, thân phận lại càng cao quý, không thể chọc vào. Cho dù là bậc cha chú của bọn họ ở đây thì cũng phải khách sáo, nhường nhịn Đàm Nguyệt Ảnh.