Cao Thủ Tu Chân

Chương 647




"Tôi cũng là con gái nên tôi hiểu rõ nhất cảm giác đó. Tại sao anh lại tàn nhẫn với cô ấy như vậy? Cô ấy chỉ muốn gặp lại anh, chỉ muốn nói thêm vài câu với anh thôi mà!".



Vẻ mặt của Diệp Thiên vẫn không thay đổi, cậu nhẹ nhàng lắc đầu: "Vô vị!".



Cậu định đi vòng qua bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt, nhưng Tiếu Văn Nguyệt đã tiến thêm một bước, đưa hai tay ra, đứng chắn trước mặt anh, không hề nhượng bộ một chút nào.





Cậu cúi đầu, nhìn thấy vẻ kiên định và cứng cỏi trong mắt Tiếu Văn Nguyệt, trái tim cậu không khỏi lệch nhịp.



"Phù!".



Cậu thở dài, rồi biến mất vào bóng tối.



Tại quảng trường bên cạnh sơn trang Hồng Diệp, Kỷ Nhược Tuyết còn đang đắm chìm trong đau buồn chưa hoàn hồn, lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng kêu.



Cô ấy vội quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Nhược Yên bị Thi Ma dùng đánh vào lưng, ngay lập tức phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất.



Mười một Địa Sát xuất hiện, sáu trong số đó đang bao vây Kỷ Nhược Yên, nên cô ta là người đầu tiên không thể chống lại, bị một chưởng của Thi Ma đánh cho trọng thương.



Liêu Như Thành và Lục Chí Văn cũng mình đầy thương tích, bị đánh bại bởi năm người còn lại, không còn khả năng chống cự.



"Chị!".



Nhìn thấy Kỷ Nhược Yên ngã xuống đất, Kỷ Nhược Tuyết sợ đến mức tái mặt, vội vàng chạy tới.



"Chị, chị không sao chứ?".



Kỷ Nhược Tuyết đỡ Kỷ Nhược Yên, vẻ mặt hoảng sợ tột độ.



Khoé miệng của Kỷ Nhược Yên còn vương vết máu, sắc mặt tái nhợt như giấy trắng, yếu ớt nói: "Tiểu Tuyết, em chạy đi, chị không thể ngăn được bọn chúng!".



"Chị!".



Kỷ Nhược Tuyết gào lên trong đau khổ, nhưng cô ấy chỉ là một người bình thường, bất lực khi phải đối mặt với mười một Địa Sát.



"Hừ, đệ nhất thiên tài của Tam Tuyệt Môn quả nhiên rất lợi hại. Sáu người chúng tôi phải bao vây tấn công lâu như vậy mới có thể thương tổn được cô!".



Thi Ma chậm rãi bước tới trước mặt hai chị em.



"Đáng tiếc, hôm nay hai người đã được định sẵn là bỏ mạng ở chỗ này. Tôi tiễn hai chị em một chuyến nhé!".



Hắn vừa dứt lời đã tung nắm đấm.



"Tiểu Tuyết, cẩn thận!".



Kỷ Nhược Yên vốn đã bị thương nặng, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ chút sức lực cuối cùng, dồn nội lực kéo Kỷ Nhược Tuyết ra phía sau, rồi đập mạnh vào Thi Ma.



"Rầm!".



Sức mạnh tan biến, Kỷ Nhược Yên thở hắt ra, kéo theo Kỷ Nhược Tuyết lùi lại sau vài mét, ngã xuống đất.



Một miếng gỗ vuông nhỏ rơi ra khỏi vòng tay của Kỷ Nhược Tuyết, lăn tới dưới chân của Thi Ma, đó là thứ duy nhất mà "Cục Đá" từng tặng cho cô ấy.

"A!".