Cô ấy mở cửa xe ra, một tiếng động cơ rú lên phía sau lưng cô ấy, chỉ thấy một chiếc siêu xe Mercedes-Benz màu bạc từ phía sau lao lên, ngay lập tức lao đến bên cạnh xe của Diệp Thiên, chặn ngang chiếc BMW.
Trên ghế lái của chiếc siêu xe, một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám bước từ trên xe xuống, hai chân thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng, mang một khí chất độc lập kiêu ngạo.
Cô ta ngước mắt lên nhìn thẳng về phía Kỷ Nhược Tuyết, trong mắt mang vẻ trách móc.
“Con bé này, ai bảo em chạy lung tung hả?”.
Kỷ Nhược Tuyết cảm thấy kinh ngạc, sau đó là vui mừng chạy lên phía trước sà vào lòng cô gái kia.
“Chị, sao chị lại đến thế?”.
Người vừa đến chính là Kỷ Nhược Yên, một trong Tứ Mỹ của giới võ thuật Hoa Hạ ngày nay, cô ta còn kiều diễm và lạnh lùng hơn cả lần trước gặp Diệp Thiên, như thể khí chất cũng nâng lên một tầm mới.
Cô ta ngắm nhìn Kỷ Nhược Tuyết như một con nít, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt liền tan biến, rồi lộ ra sự cưng chiều.
“Con bé này, chỉ biết ương bướng thôi, đi ra ngoài cũng không mang vệ sĩ theo, nhỡ gặp chuyện gì thì sao?”.
Cô ta ấn nhẹ vào mũi Kỷ Nhược Tuyết, quở trách nói.
“Chị, em biết sai rồi mà, chị đừng mắng em nữa!”.
Kỷ Nhược Tuyết cầm cánh tay Kỷ Nhược Yên lắc lắc làm nũng, Kỷ Nhược Yên không thể trách nổi câu nào nữa.
Hai chị em đang định nói thêm vài câu, thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vọng lên từ phía sau.
“Cô định tự dịch xe ra hay là để tôi phải giúp cô?”.
Kỷ Nhược Yên nhíu mày, quay đầu sang nhìn, chỉ thấy Diệp Thiên đang ngồi trên ghế lái của chiếc BMW, biểu cảm dửng dưng nhìn cô ta.
Ánh mắt cô ta hơi sững sờ, trong lòng lập tức chột dạ.
“Sao lại là tên này nhỉ? Sao cậu ta lại ở bên cạnh Tiểu Tuyết? Lẽ nào cậu ta và Tiểu Tuyết đã nhận ra nhau rồi sao?”.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô ta lập tức lạnh lại.
Kỷ Nhược Yên mặc sườn xám, so với lúc đầu gặp Diệp Thiên còn cao quý và xinh đẹp hơn.
Cô ta nhìn thấy Diệp Thiên, vẻ mặt thay đổi, sắc mặt hoàn toàn tối sầm lại.
“Sao cậu lại đi cùng Tiểu Tuyết?”.
Cô ta nhìn Diệp Thiên, giọng nói lạnh lùng, ngữ điệu chất vấn.
Lần trước cô ta và sư huynh Liêu Như Thành cùng đến Lư Thành tìm Diệp Thiên là để giải trừ hôn ước cho Kỷ Nhược Tuyết.
Cô ta tưởng rằng chuyện của Diệp Thiên đã giải quyết xong, không còn qua lại gì với Kỷ Nhược Tuyết nữa, không ngờ bây giờ Diệp Thiên lại xuất hiện ở trước mặt Kỷ Nhược Tuyết, hơn nữa hai người còn đi chung một chiếc xe.
“Tôi ở cùng với ai phải báo cáo với cô à?”.
Diệp Thiên không có biểu cảm gì, chỉ vào chiếc siêu xe Mercedes-Benz ở phía trước.
“Lái xe của cô đi chỗ khác, đừng chặn đường tôi”.
Kỷ Nhược Yên nhìn chằm chằm Diệp Thiên, đang định lên tiếng thì Kỷ Nhược Tuyết lại thắc mắc hỏi: “Chị, hai người quen nhau sao?”.
Nghe vậy, Kỷ Nhược Yên nhíu mày, quay đầu lại, nhìn vẻ mặt đang không hiểu ra sao của Kỷ Nhược Tuyết, trong lòng cô ta hơi dao động.
Thấy Diệp Thiên đi cùng xe với Kỷ Nhược Tuyết, cô ta cứ ngỡ Diệp Thiên và Kỷ Nhược Tuyết đã nhận nhau, nhưng bây giờ xem ra Kỷ Nhược Tuyết chưa biết Diệp Thiên là ai, còn hỏi ngược lại cô ta.
“Ồ, không có, chị nhận nhầm người rồi”.
Kỷ Nhược Yên khôi phục vẻ mặt, chỉ thuận miệng giải thích một câu, sau đó kéo Kỷ Nhược Tuyết lên xe, lái siêu xe Mercedes-Benz rời đi thật nhanh.
Trước lúc đó, cô ta còn sâu xa liếc nhìn Diệp Thiên, trong mắt chứa sự uy hiếp.
Diệp Thiên kéo cửa xe lên, Tiếu Văn Nguyệt tò mò hỏi: “Diệp Thiên, vừa rồi là chị của Kỷ Nhược Tuyết sao? Anh quen bọn họ à?”.
“Chỉ gặp qua một lần, không tính là quen”.
Diệp Thiên thờ ơ lắc đầu, tiếp tục lái xe đến sơn trang Hồng Diệp.
Trên xe Mercedes-Benz, Kỷ Nhược Tuyết ngồi ở ghế phó lái, luôn cảm thấy chị mình hơi kì lạ.
Vừa rồi nhìn vẻ mặt của Kỷ Nhược Yên, rõ ràng là quen biết Diệp Thiên, hình như còn có chút liên hệ, nhưng sau đó Kỷ Nhược Yên lại không nói với Diệp Thiên câu nào mà rời đi luôn khiến cô không hiểu nổi.