Cao Thủ Tu Chân

Chương 517: Chương 516




“Xoạt!”

Sóng trên mặt hồ hỗn loạn, một luồng ánh sáng màu đỏ hiện lên trong mắt Chiến thần giấu mặt, ông ta làm động tác nắm một bàn tay trước mặt hồ nước, lập tức ba chiếc cột bằng nước bay vút lên trời, phải cao đến chục mét, cứng và đặc hơn so với luồng nước mà Yim tạo ra trước đó.

White, Taylor và Evelyn đều đầy vẻ kinh ngạc và vô cùng xúc động, đây là sức mạnh của cảnh giới siêu phàm, mỗi cử chỉ đã có thể huy động khí và có thể mượn sức mạnh của thiên nhiên ở một mức độ nhất định để chiến đấu.

Với sức mạnh của thần Chiến thần giấu mặt vào thời điểm này, chỉ tùy tiện một động tác đã có thể gây thương tích nặng hoặc thậm chí giết chết bất cứ ai.

“Đây chính là sức mạnh của cảnh giới siêu phàm sao?”

Cảm nhận sức mạnh cuồn cuộn trào dâng trong cơ thể mình, hai mắt Chiến thần giấu mặt liền lóe lên, hai tay run rẩy không ngừng, một luồng khí tức cuồng nộ hơn tràn ra, đè xuống khiến mặt hồ nghiêng ngả.



Lòng bàn chân ông ta nhẹ bước trên mặt hồ, bóng người đột nhiên bay vút lên, cứ thế lơ lửng trên không trung mà không cần bất cứ dụng cụ hỗ trợ nào.

“Đây…đây là thần tiên sao?”

Trong Trung tâm Thủy Thượng, vô số người nhìn Chiến thần giấu mặt mà tròng mắt gần như rơi ra.



Việc mấy người kia có thể đi bộ trên mặt nước đã làm họ cảm thấy khó hiểu lắm rồi, vậy mà bây giờ Chiến thần mặt nạ còn treo người giữa không trung, chẳng phải điều này chỉ có thần tiên mới làm được thôi hay sao?

“Nghe đồn nội lực của cao thủ ở cảnh giới siêu phàm sẽ ở một cấp độ khác hẳn, biến thành chân khí, cảm ứng trời đất, có thể bay lơ lửng giữa tầng không.





Quả nhiên đó là sự thật!”

Tất cả các cao thủ có mặt đều đầy xúc động và bàng hoàng.


Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự lo lắng trong mắt nhau.

Lúc trước rõ ràng Diệp Thiên đang chiếm thế thượng phong, giết chết ba người trong nháy mắt.



Nhưng lúc này, Chiến thần mặt nạ tuy ra tay sau cùng nhưng lại vượt bậc hơn, ông ta thi triển sức mạnh như thần tiên, đứng trên không trung.





Làm sao Diệp Thiên có thể thắng được sức mạnh như vậy đây?

Mặc dù Diệp Thiên vô cùng mạnh, nhưng đối thủ mà cậu phải đối phó lúc này cũng quá kinh người!

Diệp Thiên chắp một tay ra sau lưng, nhìn chằm chằm Chiến thần giấu mặt ở giữa không trung, mắt hơi nheo lại.


Chiến thần giấu mặt dang rộng đôi tay rắn chắc của mình, một nụ cười khát máu thoáng qua khóe miệng.

“Diệp Lăng Thiên, đã nhìn thấy chưa!”

“Tuy rằng cậu đủ mạnh, bảy người chúng tôi liên thủ còn không làm gì được cậu.



Nhưng bây giờ tôi đã thi triển bí pháp của mình, cho dù cậu có giãy dụa thế nào cũng vô dụng thôi!”

“Bây giờ tôi đã bước vào cảnh giới siêu phàm, sức mạnh tôi có được lúc này đã nằm ngoài sự hiểu biết của cậu rồi!”


“Cái hồ này sẽ chính là nấm mồ của cậu!”

Ông ta nói dứt lời, trong mắt lóe lên sát khí và tung một chưởng về phía Diệp Thiên.

“Xoẹt!”

Chưởng này cách Diệp Thiên cả hàng chục thước.





Đối với một võ giả bình thường, chưởng lực có thể phát ra từ khoảng cách hơn mười thước, đối với cao thủ chí tôn võ thuật như Tiêu Ngọc Hoàng có thể tung nội lực hơn chục mét.



Như vậy đã là đạt đến cực hạn rồi, nếu còn xa hơn nữa thì sức mạnh sẽ tiêu tán đi mất.

Nhưng lúc này, Chiến thần giấu mặt tung ra một chưởng cả hàng chục thước mà sức mạnh không hề suy yếu.



Sức mạnh khi ông ta tung ra như thế nào thì vẫn y nguyên như thế.



Một chưởng đã khiến mặt hồ xuất hiện vết tay lớn chục thước và lõm sâu xuống bên dưới.

Diệp Thiên ở phía trên cái hố lõm đó nhưng hông hề né tránh mà chỉ giơ một tay lên tung chưởng đỡ.