Cao Thủ Tu Chân

Chương 516




"Mọi người không cần kinh ngạc, chuyện này là ý của trưởng trọng tài!”



White liếc mắt nhìn mấy người đó, tuy rằng chính bản thân ông ta cũng vô cùng bất mãn, nhưng phải tuân theo sự sáp đặt của trưởng trọng tài.



"Lẽ nào mấy người định phản bác ý kiến của ông ấy sao?”





Mấy người đó nghe vậy liền mất tự tin, ánh mắt hướng qua chỗ khác.



Họ biết quá rõ thực lực của trưởng trọng tài, cho dù một mình ông ta đánh tất cả bọn họ ở đây thì cũng chỉ đơn giản là một tiếng thở dài mà thôi, đâu ai dám làm trái ý?



“Cấp trên đã đánh giá kỹ lưỡng về tiềm lực của Diệp Lăng Thiên. Trưởng trọng tài đã nói vô cùng rõ ràng rằng, cậu ta không chỉ sẽ trở thành trưởng trọng tài tương lai mà ngay cả ghế Thẩm phán vương tương lai cũng có thể để cậu ta đảm đương!”



White lại nói, sáu người còn lại nếu như lúc trước vẫn còn đang cảm thấy bất mãn thì lúc này hoàn toàn kinh ngạc không nói nên lời.



Thẩm phán vương, đó là sự tồn tại ở cấp bậc nào cơ chứ? Cho dù là trưởng trọng tài cũng chỉ là con ngựa non trong tay Thẩm phán vương, ngày ngày bị người ta hất mặt ra lệnh mà thôi.



Đó là nhân vật vĩ đại tối cao thực sự trong nội bộ viện trọng tài. Toàn bộ viện trọng tài có hàng trăm hàng nghìn cao thủ võ giả, nhưng vị trí Thẩm phán vương thì chỉ có khoảng mười người mà thôi.



Mỗi Thẩm phán vương đều có sức mạnh hủy diệt thế giới, đánh giá sức chiến đấu của họ thậm chí còn vượt qua cấp SSS, họ có khả năng chống lại vũ khí bọc thép hiện đại, xếp vào hạng hàng đầu thế giới.



Tuy rằng bọn họ đều công nhận thực lực của Diệp Thiên, nhưng so với những nhân vật ông trùm hàng đầu thế giới này, Diệp Thiên hiển nhiên không phải chỉ là kém một hai bậc, nhưng trưởng trọng tài lại cho rằng Diệp Thiên trong tương lai rất có thể sẽ trở thành một trong những Thẩm phán vương?



Điều này đối với họ mà nói quả thực là không thể tin được!



White đan ngón tay vào nhau và nói yếu ớt: "Viện trọng tài của chúng ta trước giờ chỉ có mười Thẩm phán vương. Hàng trăm năm nay cũng chưa có người mới nào đủ tư cách đứng trên ngai vàng này!"



"Diệp Vân Long của thủ đô Hoa Hạ vốn cũng có đủ tư cách và tiềm lực này, nhưng nhà họ Diệp mà ông ta sinh sống có lai lịch quá lớn mạnh, cấp trên lo lắng ảnh hưởng quá lớn nên không tìm đến ông ta!”



"Nhưng Diệp Lăng Thiên thì khác, cậu ta chỉ có một thân một mình đi đến ngày hôm nay, là người tay trắng lập nghiệp, không có thân phận lai lịch gì cả!”



"Tuy là một thiếu niên, nhưng cậu ta là người quyết đoán, ra tay chưa bao giờ dung túng, có phong cách của vương tướng. Đây là nhân tài hiếm hoi mà viện trọng tài chúng ta cần!"



Ánh mắt White nhấp nháy, giọng nói kiên định không hề dao động.



"Vậy nên lần này bảy người chúng ta cùng nhau đi đến Hoa Hạ, nhất định phải mang theo Diệp Lăng Thiên trở về!"



Sáu người còn lại gật đầu lia lịa, lúc này rốt cuộc họ cũng hiểu rõ chân tơ kẽ tóc. Tuy rằng trong lòng vẫn không ngăn được sự kinh ngạc nhưng vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ.



Đúng lúc này, người đàn ông đeo mặt nạ đã im lặng hồi lâu đột nhiên lên tiếng.



"Nếu ... Diệp Lăng Thiên không muốn gia nhập viện trọng tài, chúng ta cũng không thể bắt sống cậu ta, vậy thì phải làm sao?"



Mọi người cũng đồng thời nghĩ đến câu hỏi này, họ quay đầu nhìn về phía White.



Chỉ thấy White khẽ nhấc lòng bàn tay lên thành hình con dao, đưa vạch một đường qua cổ mình.

"Giết!"