Cô ta nói xong, hất đầu lên, nổi giận đùng đùng đi thẳng ra khỏi quán ăn.
Câu nói “cô cũng chỉ là tiện thể mà thôi” của Diệp Thiên đã hoàn toàn khiến cô ta tức giận.
Tiếu Văn Nguyệt đứng yên tại chỗ, ánh mắt u buồn.
“Anh cứu tôi, chỉ là vì anh quen với mẹ tôi sao?”.
“Nếu anh không quen mẹ tôi, có phải là anh sẽ mặc kệ tôi không?”.
Diệp Thiên gật đầu một cách thẳng thắn: “Đúng vậy!”.
Cậu không hề nói dối, cậu ra tay cứu Tiếu Văn Nguyệt hôm qua hoàn toàn đều là vì cô Hà.
Ngày trước Hà Tuệ Mẫn cho cậu một món tiền, tuy không nhiều nhưng lại đủ để cậu vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất, nên cậu luôn ghi nhớ trong lòng.
Tiếu Văn Nguyệt là con gái của Hà Tuệ Mẫn, nếu cô ta xảy ra chuyện gì, Hà Tuệ Mẫn chắc chắn sẽ rất đau lòng, cho nên cậu mới ra tay cứu.
Nếu đổi lại là người khác, cậu không hề muốn lo chuyện bao đồng, ngoài những người thân xung quanh cậu ra, thì những chuyện sống chết trong cuộc sống mỗi người đều có số phận, cậu không hề muốn can thiệp,
Nghe thấy câu trả lời của Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt cảm thấy hoàn toàn thất vọng.
Trong lòng Tiếu Văn Nguyệt vốn dĩ tràn đầy vẻ cảm kích và hổ thẹn với Diệp Thiên nhưng một câu nói của Diệp Thiên lại như gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt cô ta.
“Vậy sao? Vậy xem ra chúng tôi đã nghĩ hơi nhiều rồi!”.
Mặt cô ta biến sắc, giọng nói cũng lạnh lùng hơn nhiều, nỗi hổ thẹn trong lòng cũng hoàn toàn biến mất.
Cô ta đi đến cửa quán ăn, chợt quay đầu lại nhìn, Diệp Thiên chỉ đang cúi mặt nhìn thực đơn, không thèm nhìn tới lấy một cái, khiến cô ta càng thêm hậm hực.
Cô ta nhớ lại cảnh tượng lúc Diệp Thiên vừa mới đến nhà cô ta, lại nhớ đến số tiền 100 nghìn tệ mà Diệp Thiên trả, rồi lại nhìn thấy cảnh Diệp Thiên ăn cơm trong quán ăn bình dân, cô ta đột nhiên hiểu ra.
“Một trăm nghìn tệ kia của anh ta chắc là tiền vất vả tiết kiệm mấy năm nay, chỗ tiền đó anh ta đã trả hết, giờ chẳng qua cũng chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, không có chút gia thế nào.
Cô ta lắc đầu nhẹ, sự cứng cỏi trong con người Diệp Thiên thực sự khiến cô ta khâm phục, nhưng bỏ qua điều này thì Diệp Thiên dù sao cũng chỉ là một học sinh cấp ba ngoài võ thuật lợi hại ra thì chẳng có mặt nào nổi bật hết cả.
Giỏi võ, điều này quả thực coi như một loại bản lĩnh, bây giờ có lẽ đủ để những học sinh đồng trang lứa ngưỡng mộ, thán phục, nhưng một khi ra ngoài xã hội thì giỏi võ có tác dụng gì chứ?.