Cao Thủ Tu Chân

Chương 434




“Quả nhiên là bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ!”, đôi mắt của Đường Vũ Vy sáng lên.



“Mỗi một thời đại, Thiên Cơ Lâu đều sẽ liệt kê ra những cao thủ chí tôn võ thuật đương thời, chọn ra mười lăm người mạnh nhất trong số đó để xếp hạng, soạn thành một danh sách gọi là bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ”.



“Mười lăm người có thể xếp vào danh sách đó đều là cao thủ bậc nhất giới võ thuật Hoa Hạ đương thời, từng có không ít cao thủ chí tôn võ thuật điên cuồng khiêu chiến với người khác để có thể giành được một vị trí trong danh sách này”.





Đường Vũ Vy sốt sắng, chỉ cảm thấy máu nóng dâng trào.



“Bố, mau xem tiếp đi bố!”.



Danh sách này xếp hạng mười lăm cao thủ mạnh nhất giới võ thuật Hoa Hạ, đương nhiên cô ta muốn xem rốt cuộc là ai có tên trong danh sách.



Đường Thiên Phong hít sâu một hơi, lật sang trang thứ hai, trên đó viết:



“Xếp hạng thứ mười lăm, gia chủ nhà họ Lục ở Cán Tây, Lục Thiên Thư!”.



Thấy Lục Thiên Thư có tên trong danh sách, Đường Thiên Phong không bất ngờ, chỉ gật đầu.



“Tồi Tâm Chưởng của Lục Thiên Thư đã đạt đến trình độ cao siêu, mở núi xẻ đường không thành vấn đề, một mình trấn áp tỉnh Cán Tây, quả thật đủ tư cách vào bảng xếp hạng”.



Ông ta nói xong lại tiếp tục lật sang trang sau.



“Xếp hạng thứ mười bốn, gia chủ nhà họ Lữ ở Vân Kiềm, Lữ Phong!”.



“Lữ Phong bước vào chí tôn võ thuật đã mười năm, tuyệt kỹ nhà họ Lữ vào tay ông ta uy lực vô song, vượt hơn tổ tiên nhà họ Lữ, ông ta cũng đủ tư cách vào bảng xếp hạng”.



Đường Thiên Phong nhỏ giọng lẩm bẩm, lại tiếp tục lật xem.



Từ hạng mười ba tới hạng thứ mười đều là cao thủ chí tôn võ thuật của bảy gia tộc ở Vân Kiềm, Đường Thiên Phong nhẹ nhàng lật qua. Lúc nhìn đến cao thủ xếp hạng thứ chín, cuối cùng ánh mắt ông ta cũng dừng lại.



“Xếp hạng thứ chín, điện chủ Dược Vương Điện, Dược Không Nhàn!”.



Đường Vũ Vy thấy Dược Không Nhàn chỉ đứng thứ chín, kinh ngạc nói: “Nghe nói tu vi của Dược Không Nhàn đã đạt đến cuối cấp chí tôn võ thuật, trong các chí tôn võ thuật cũng được xem là nhân vật hạng nhất, vậy mà chỉ xếp hạng thứ chín?”.



Đường Thiên Phong mỉm cười lắc đầu: “Giới võ thuật Hoa Hạ có không biết bao nhiêu người ngọa hổ tàng long, Dược Không Nhàn đúng là lợi hại, nhưng người mạnh hơn ông ta cũng nhiều vô kể”.



Ông ta tiếp tục lật xem.



“Xếp hạng thứ tám, chưởng môn phái Hồ Ngọc Nguyệt, Lí Tẩm Vân”.



“Xếp hạng thứ bảy, Cuồng Thương - Quách Dương”.



“Xếp hạng thứ sáu và thứ năm, “Song Kiếm Tung Hoành”, Tung Kiếm - Cố Triều Sinh, Hoành Kiếm - Khương Xuân Dao”.



Những chí tôn võ thuật xếp hạng tám đến hạng năm đều rất xa lạ với Đường Vũ Vy, cô ta chợt bừng tỉnh, Đường Thiên Phong đã xem đến hạng thứ tư.



Lần này không còn chỉ là cái tên và danh hiệu khô khan nữa.



“Xếp hạng thứ tư, Gia Cát Trường Hận, chưởng môn thế gia Gia Cát ở Lũng Tây, cuối cấp chí tôn võ thuật, tinh thông trận pháp, sức chiến đấu thực sự đủ sánh ngang với đỉnh cao chí tôn võ thuật. Tu luyện Bát Trận Đồ linh hoạt khôn khéo, có thể dùng trận pháp khống chế tâm trí, làm bị thương kẻ địch, sức phá hủy đáng sợ, từng một mình hàng phục ba trăm tên sơn tặc ở Lũng Tây”.

Đường Vũ Vy kinh ngạc kêu lên: “Không hổ danh là một trong “Tứ Tuyệt”, xếp hạng thứ tư đã là thứ bậc rất cao rồi!”.