Cao Thủ Tu Chân

Chương 422




Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ nhìn quanh, trong lòng lại hồi hộp. Vốn cho rằng Diệp Thiên giành thắng thì chuyện này sẽ kết thúc, bây giờ lại xảy ra biến cố.



Sau cơn kinh ngạc ngắn ngủi, tất cả người xem bùng nổ tiếng la hét như thủy triều dâng.





Bọn họ thật sự không ngờ, ngày hôm nay trên đỉnh núi Phi Vũ, không chỉ thấy hai cao thủ của Hoa Hạ là Diệp Thiên và Tiêu Ngọc Hoàng quyết đấu, mà bây giờ còn có cơ hội xem hai nhân vật đỉnh cao của Hoa Hạ và Đảo Quốc giao chiến.



Hơn mười năm trước, Watanabe Heizou đã có danh tiếng rất lớn ở Hoa Hạ, từng đánh bại vô số cao thủ. Nhưng lúc đó ông ta đến nhanh, đi cũng nhanh, nhiều người chưa được thấy tận mắt ông ta ra tay, lúc này đây, có vẻ bọn họ có thể chứng kiến rồi.



Diệp Thiên giết chết Tiêu Ngọc Hoàng, bây giờ cậu chắn chắn là nhân vật đại diện cho giới võ thuật Hoa Hạ. Còn Watanabe Heizou được gọi là Kiếm Thánh Đảo Quốc, cũng là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới võ thuật Đảo Quốc. Trận chiến giữa hai người so với trận chiến giữa Diệp Thiên và Tiêu Ngọc Hoàng trước kia càng đáng xem, khiến mạch máu người ta sôi trào.



Diệp Thiên đứng chắp tay sau lưng, khóe miệng nhếch lên một đường cong hứng thú.



“Tiêu Ngọc Hoàng đã chết dưới tay tôi, ông nên hiểu rõ điều đó nghĩa là gì, bây giờ ra tay thì ông có bao nhiêu phần thắng?”.



Watanabe Heizou im lặng lắc đầu, nặng nề thở dài.



“Haizz, võ thuật của cậu đã đạt đến trình độ mà tôi không thể thấu hiểu, chiến đấu với cậu thì phần thắng của tôi không đến hai phần mười”.



Diệp Thiên mỉm cười, tò mò hỏi: “Nếu đã như vậy, sao ông còn dám ra tay?”.



Watanabe Heizou nở nụ cười, dùng tay làm đao, dừng ở trước ngực.



“Cho dù biết trận chiến này nhất định sẽ thua, tôi vẫn phải mạo hiểm thử một lần”.



“Đứng trước sự cám dỗ của “siêu phàm”, ai có thể chống lại được?”.



“Kết quả xấu nhất cũng chỉ giống như Tiêu Ngọc Hoàng, ngã xuống trên con đường theo đuổi “siêu phàm” mà thôi. Sống hay chết với tôi mà nói đã không còn quan trọng nữa”.



“Đây là cơ hội cuối cùng của tôi!”.



Ánh mắt Diệp Thiên sâu thăm thẳm, khi cậu nhìn vào mi mày của Watanabe Heizou, cậu hiểu ra và gật đầu.



“Hóa ra là vậy, đây đúng là cơ hội cuối cùng của ông rồi”.



Watanabe Heizou trông bề ngoài khí thế mạnh mẽ, toàn thân chứa đầy ánh kiếm, nhưng giữa mi mày lại hội tụ một luồng tử khí, sức sống quanh người đã sắp tắt dần. Điều này chứng tỏ bây giờ Watanabe Heizou chỉ là hồi quang phản chiếu, tuổi thọ thật ra đã không còn lại bao nhiêu nữa.



Giờ đây, nhìn tinh khí thần của Watanabe Heizou thì trong vòng ba ngày nữa, tuổi thọ của ông ta sẽ cạn kiệt, tọa hóa tại chỗ.



Nhưng Diệp Thiên lại có chút hiếu kì, một khi vào chí tôn võ thuật, tuổi thọ ít nhất cũng từ một trăm năm mươi năm trở lên. Tính kĩ càng Watanabe Heizou cũng chỉ mới bảy mươi tuổi, sao lại đến mức độ đèn cạn dầu rồi?



“Cảm nhận của cậu đúng là mạnh thật, ngay cả tình trạng cơ thể tôi hiện giờ mà cậu cũng có thể thấy chính xác được”.

Watanabe Heizou mỉm cười, thở dài: “Tôi mười tuổi đã tiếp xúc với kiếm đạo, tự cho rằng thông tuệ hơn người, vượt xa những người cùng tuổi. Do đó, tôi không chú ý bồi dưỡng căn bản, mà lỗ mãng vội vàng phát triển, chỉ theo đuổi cảnh giới cao hơn”.