Cao Thủ Tu Chân

Chương 418




“Anh Diệp Thiên!”.



Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ nhìn thấy Diệp Thiên bị rơi vào chỗ chết, đều đồng thanh hét lên.





Sở Thần Quang nhìn thấy cảnh này lại thầm nắm chặt nắm đấm, trong lòng thầm cổ vũ cho Tiêu Ngọc Hoàng.



Diệp Thiên lợi hại như vậy, cậu ta có dốc sức cả đời cũng chưa chắc đuổi kịp, nhưng thế giới này cuối cùng vẫn có người có thể áp chế được Diệp Thiên.



Hôm nay nếu Diệp Thiên bị Tiêu Ngọc Hoàng giết chết, sau này cậu ta không cần phải sống dưới cái bóng của Diệp Thiên, cậu ta vẫn là con của chủ tịch Tập đoàn Hùng Phong một cách ngạo nghễ.



Năm ngón tay của Tiêu Ngọc Hoàng hơi nắm lại, mạng mây nhanh chóng co lại, vốn là mạng mây rộng hơn mười trượng, sau khi co lại chỉ còn khoảng một trượng, nhìn như thể sắp nghiền nát Diệp Thiên đến nơi.



Tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Thiên đã rơi vào con đường chết, không thể thoát nổi.



Đúng lúc mạng mây sắp co lại đến mức bé nhất, Diệp Thiên đột nhiên nhếch miệng cười.



“Tiêu Ngọc Hoàng, vừa nãy tôi đã nói rồi, ông không hiểu sức mạnh của nguyên tố đâu!”.



“Bây giờ, tôi sẽ cho ông được mở mang tầm mắt, thế nào mới là sức mạnh nguyên tố đích thực!”.



Diệp Thiên nói dứt, một tay giơ ra, giữa năm ngón tay chợt bùng lên một ngọn lửa đỏ rực.



“Phệ Thiên Long Diệm!”.



“Bùm!”.



Ban đầu, trong lòng bàn tay Diệp Thiên chỉ có một ngọn lửa nhỏ, nhưng chỉ trong phút chốc, ngọn lửa đỏ rực bùng lên, tạo thành một bầu trời rực lửa.



Mạng mây màu trắng đó không ngừng bị ngọn lửa chạm đến, lửa lan đến đâu mạng cháy đến đó.



Diệp Thiên vốn rơi vào tình thế khó mà thoát chết, thế mà lại chỉ trong phút chốc xoay chuyển tình thế, phá rách mạng mây Vô Cực của Tiêu Ngọc Hoàng.



Lửa cháy ngút trời, ánh mắt của vô số người đều trợn tròn, nhìn biển lửa bùng cháy đến mức đơ người, thủ đoạn này cho dù là cao thủ pháp thuật biết khống chế lửa, thì cũng chưa chắc có thể làm được một phần mười như thế này.



Tiếu Văn Nguyệt đứng bên cạnh bờ vực, đôi mắt xinh đẹp rưng rưng, nhìn ngọn lửa cháy rực, trái tim cô ta như ngừng đập, cảnh tượng cô ta từng nhìn thấy khi bị Hắc Vu Thần bắt, tiềm ẩn trong đầu cô ta, lại một lần nữa tái hiện lại.



Hình dáng Diệp Thiên dùng bàn tay nắm giữ ngọn lửa lớn y hệt như dáng người mà cô ta nhìn thấy như một chiến thần hỏa diệm ở trong phòng lò hơi hôm đó!



“Là anh ấy hôm đó đúng là anh ấy!”.

Hai hàng nước mắt tuôn rơi, chảy xuống hai gò má, một nỗi đau lòng đến nghẹt thở tràn ngập khắp lồng ngực cô ta!