Cao Thủ Tu Chân

Chương 40: Cái Tên Này Tưởng Bản Thân Cậu Ta Là Nhân Vật Máu Mặt Thật Sao




Cậu ta nhếch miệng cười một cái rồi định quay đi, cậu ta cảm thấy Diệp Thiên không có chút tư cách nào khiến cậu ta phải coi trọng cả.



“Xem ra hình như cậu cảm thấy nắm đấm của cậu rất cứng, làm gì đều có thể không chút e dè?”.



Cậu ta còn chưa quay người thì Diệp Thiên đã tiếp tục lên tiếng.





“Đừng tưởng bản thân học được chút võ Karate thì hống hách, chút trình độ đó của cậu chẳng qua chỉ như loại mèo ba chân mà thôi!”.



Chỉ thấy con mắt Diệp Thiên sáng như sao, giọng nói đầy vẻ bá đạo.



“Nếu cậu không chịu xin lỗi, tôi sẽ đánh cho cậu đến khi nào xin lỗi thì thôi!”.





Diệp Thiên nói xong, tất cả mọi người đều ồ lên.



Tuy Diệp Thiên đứng ra nhằm vào Lục Phong, khiến mọi người cảm thấy vô cùng hả giận, nhưng đến Âu Hạo Thần và Vương Hiên còn thất bại thảm hại thì một người lạ mặt chưa từng có tiếng tăm như Diệp Thiên lại có thể làm được gì chứ?

“Cái tên này, tưởng bản thân cậu ta là nhân vật máu mặt thật sao?”.



Trong lòng Đỗ Giai Giai cứ thế cười khẩy, hành vi của Diệp Thiên lúc này trong mắt cô ta rõ ràng là tự chuốc họa vào thân, không biết lượng sức mình.





Âu Hạo Thần trong mắt cô ta chính là nam thần có một không hai, không ai có thể thay thế cậu ta, cô ta cũng luôn cho rằng Âu Hạo Thần là người xuất sắc nhất.



Nhưng hôm nay Âu Hạo Thần đã thất bại thảm hại, bị Lục Phong hạ gục một cách nhanh chóng, Diệp Thiên xông lên thì có thể làm được gì?

Hai mắt Lục Phong nheo lại, cậu ta hình như tưởng rằng bản thân đã nghe nhầm.



“Cậu nói gì cơ? Đánh cho tôi xin lỗi thì thôi?”.



Lục Phong không kìm được tiến lên phía trước, nói với vẻ giễu cợt.




“Thời buổi này ra mặt vì người đẹp đều có thể không cần sĩ diện nữa hay sao? Đánh với tôi? Cậu nghĩ cậu đủ tư cách không?”.





Cậu ta chỉ vào bọn Âu Hạo Thần và Vương Hiên bên cạnh, nói với vẻ coi thường.




“Đến mấy người họ còn không phải là đối thủ của tôi, cậu nghĩ cậu dựa vào cái gì? Cậu thì làm được gì?”.



Trong mắt Cố Giai Lệ lộ ra vẻ lo lắng, cô tóm lấy cánh tay Diệp Thiên vừa lay vừa nói.



“Anh Diệp Thiên, thôi bỏ đi, em cũng không bị thương, chúng ta đừng dây dưa vào loại người này!”.



.