Cao Thủ Tu Chân

Chương 3342




Chương 3342

Thực lực cứng của an hà đạo quả thật mạnh hơn diệp thiên quá nhiều, do đó hoa chỉ cảnh của diệp thiên mới cảm thấy nguy hiểm.

An Hà Đạo bước tới trước mười bước, khi đi đến bước thứ mười, bên ngoài cơ thể gã đột nhiên có một vầng sáng đen lan tỏa, một làn sóng sức mạnh cực kỳ nguyên thủy cổ xưa lan ra từ trên người gã.

“Hắc Vu Đạo Thể, kích hoạt!”.

Tiếng quát vừa dứt, ngay lúc đó, bước chân gã cũng dừng lại, không sai không lệch, vừa vặn đứng cách Diệp Thiên mười trượng. Đây chính là nơi kiếm thế của gã hội tụ mãnh liệt nhất.

“Hắc Vu Đạo Thể?”, Thiên Luân ở phía sau nhìn thấy cảnh này, không khỏi kinh ngạc kêu lên.

“Hắc Vu Đạo Thể đứng thứ bảy mươi lăm trong bảng xếp hạng một trăm đạo thể vũ trụ?”.

An Hà Đạo hoàn toàn không quan tâm đến Thiên Luân, chỉ vung tay.

“Soạt!”.

Kiếm Tinh Thần chém nghiêng xuống, một đường kiếm mang khổng lồ xen lẫn hai màu trắng đen đột ngột chém xuống.

Một kiếm này An Hà Đạo không những thúc đẩy toàn bộ hoa chỉ cảnh màu tím nhạt đại diện cho chân lực, mà còn kèm theo sức mạnh xác thịt ghê gớm của Hắc Vu Đạo Thể.

Hắc Vu Đạo Thể nổi tiếng với sức mạnh biến hóa khôn lường, sức mạnh mà nó mang theo có thể phân giải, có thể nuốt chửng, khiến người khác không thể đề phòng, không thể nắm bắt. Đường kiếm mang này ẩn chứa cả hai luồng sức mạnh hủy diệt và nuốt chửng, thoáng chốc nuốt chửng Diệp Thiên vào bên trong.

Kiếm ý mãnh liệt hoàn toàn bao trùm lấy Diệp Thiên, cơ thể cậu bị kiếm thế mạnh mẽ cắt thành những đường máu, máu tươi bắn ra hư không.

Lúc này, cậu cất tiếng gào thét trầm thấp, giống như tiếng gầm gừ của dã thú, tay phải đột ngột vung quyền.

Kiểu thứ sáu của Tam Tuyệt Quyền, Vãn Thiên Khuynh!

Cậu đứng trong kiếm mang, một quyền đánh ra không hề trì trệ hay khựng lại, đánh vào chính giữa kiếm mang một cách chuẩn xác.

“Ầm!”.

Tiếng động nặng nề vang lên, giống như thần linh giáng thế. Cả không gian chấn động dữ dội, một đám mây hình nấm lại dâng lên, lớn hơn cả khi cậu sử dụng Lãm Thiên Kích trước đó.

Ở giữa đám mây hình nấm hiện ra một dấu quyền, khảm vào trong hư không. Không gian xung quanh dần dần nứt vỡ, lan ra tận trăm trượng.

Cơ thể Diệp Thiên hơi lảo đảo, sau đó lùi ra xa mấy trăm mét, trên người loang lổ vết máu. Trên cơ thể cậu đầy những vết kiếm, song những vết kiếm này đang lành lại với tốc độ cực nhanh.

Trước mặt Diệp Thiên, kiếm mang khổng lồ hai màu đen trắng bắt đầu tan vỡ từ phần đầu, sau đó lan đến phần đuôi, cuối cùng nổ tung thành những đốm sáng đầy trời.

Một quyền của Diệp Thiên lại phá tan một kiếm của An Hà Đạo!

An Hà Đạo còn giữ động tác vung kiếm, nhưng cánh tay phải cầm kiếm của gã đang run rẩy theo biên độ cực kỳ nhỏ, có thể thấy dư uy của một quyền này mạnh đến mức nào.

Gã khẽ nheo hai mắt lại, nhìn chằm chằm Diệp Thiên mình đầy máu, giọng nói trở nên cực kỳ trầm thấp.

“Không ngờ trong tình huống đó mà cậu vẫn có thể đỡ được một kiếm của tôi?”.

Vừa dứt lời, gã lại đổi giọng, giọng nói rét lạnh: “Để tôi xem cậu còn có thể đỡ được mấy kiếm của tôi!”.

Nói xong, gã lại nhấc mũi kiếm, bày ra tư thế hoành tráng, chuẩn bị chém xuống lần nữa.