Cao Thủ Tu Chân

Chương 320




Những câu nói không sợ trời không sợ đất thế này lần đầu tiên nghe còn thấy buồn cười, nhưng lặp lại lần thứ hai, lần thứ ba thì không còn buồn cười nữa, mà là khiến người ta chán ghét.



“Nhóc con, xưa nay tôi không thích đùa với người khác, nhưng cậu đúng là người thú vị nhất mà tôi từng gặp!”.



Đậu Hồng vẫn luôn im lặng bỗng bật cười, đến trước mặt Diệp Thiên.





“Có thể cậu không biết chúng tôi là ai, nào, bây giờ tôi sẽ cho cậu thấy rõ!”.



Ông ta dứt lời, đột nhiên vung ra một chưởng.



Khí lạnh cuộn trào trong lòng bàn tay ông ta, chạm tay vào một cột gỗ. Cột gỗ không hề gãy nhưng trên bề mặt của nó lại đông kết thành sương, chốc lát sau, cột gỗ đã biến thành băng.



“Rắc!”.



Một tiếng động to rõ vang lên, cột gỗ nứt ra từ bên trong, biến thành vô số mảnh vụn. Những người có mặt ở đây đều biến sắc, ngay cả Dược Du cũng trở nên nghiêm túc.



Một chiêu của Đậu Hồng đã thể hiện với mọi người tuyệt kỹ của nhà họ Đậu - Hàn Băng Miên Chưởng.



“Hàn Băng Miên Chưởng của nhà họ Đậu có thể dùng khí lạnh phá hủy kinh mạch của kẻ địch từ bên trong, quả nhiên danh bất hư truyền!”.



Cát Khắc Bác Nhã thì thầm, ánh mắt khẽ dao động. Đây vẫn là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy tuyệt kỹ của nhà họ Đậu. Bất kể là Đậu Hồng, Phan Việt, Tiết trưởng lão hay những đại diện khác của bảy gia tộc, ai nấy đều sở hữu sức chiến đấu không thua kém gì Âm Quỷ.



Cát Khắc Tú Uyển sững sờ, rõ ràng cũng ý thức được tình hình nghiêm trọng. Cho dù cô ta rất tin tưởng Diệp Thiên, nhưng lúc này đối diện với nhiều cao thủ như vậy, cô ta cũng không khỏi lo lắng.



Ngô Quảng Phú và Cát Khắc Tú Uyển trợn mắt há miệng, kinh hãi không thôi.



Một chưởng làm cột gỗ đóng băng, vỡ vụn chỉ trong nháy mắt, đây là năng lực gì?



Đậu Hồng dẫn đầu thể hiện năng lực, một vị đại diện khác của bảy gia tộc cũng không chịu yếu thế, bước hai chân ra, thân người vọt đi, đánh một quyền vào vách đá bên cạnh.



“Ầm!”



Đá vụn bay tứ tung. Vách đá cứng rắn mà bình thường những người dân ở đây phải dùng cuốc đục nhiều lần mới đục được một góc, nay lại bị phá từ bên trong, tạo thành một cái lỗ lớn, dấu tay trên đó vô cùng rõ ràng.



Những người còn lại cũng lần lượt ra tay, mỗi người thể hiện ra những tuyệt kỹ không tầm thường, sức chiến đấu và sức phá hoại hiện rõ, khiến mọi người khiếp sợ.



Ngô Quảng Phú nhíu mày. Anh ta vốn nghĩ rằng Diệp Thiên đến đây thì có thể dễ dàng giải quyết chuyện này, nhưng bây giờ xem ra chuyện không đơn giản như anh ta tưởng tượng.



Mấy người này đều có năng lực siêu phàm, sức mạnh đáng sợ. Nếu bọn họ hợp sức thì anh ta cũng không dám khẳng định Diệp Thiên có còn đứng vững được hay không.



“Nhóc con!”.



Phan Việt là người cuối cùng đứng ra, ông ta không ra tay mà chỉ cười với Diệp Thiên một cách lạnh lùng.



“Nếu số cỏ Ngân Lân này là của cậu trồng thì tôi cũng nói thẳng với cậu”.

“Tôi muốn lấy toàn bộ số cỏ Ngân Lân này, cậu ra một cái giá, chúng tôi sẽ trả cho cậu. Đây là giới hạn cuối cùng của chúng tôi!”.