Cao Thủ Tu Chân

Chương 311




“Diệp Thiên, tôi có chuyện muốn hỏi anh!”.



Tiếu Văn Nguyệt mặc theo phong cách thời trang Punk, khuôn mặt kiều diễm, đôi mắt đẹp như mặt hồ mùa thu, ngay lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt của các bạn nam xung quanh.



Nhưng có Diệp Thiên đứng ở đây, không có bất kỳ bạn nam nào dám đến gần, khí chất của Diệp Thiên lúc này tuyệt đối là mạnh nhất trường Tam Trung, không chỉ là nam thần được công nhận, còn là người chiến thắng trong cuộc thi “Thiên Thần so tài”, lần đầu tiên khiến một người là bá chủ như Âu Hạo Thần phải thất bại, ai dám không phục?





Bây giờ nhìn thấy hoa khôi và nam thần của trường đứng cùng một chỗ, nhiều người đều cố tránh ra xa, chỉ sợ làm hỏng chuyện tốt.



“Tôi còn có việc, cô nói nhanh lên!”.



Giọng nói Diệp Thiên lạnh lùng, biểu cảm vô tình.



Tiếu Văn Nguyệt ngập ngừng, sau đó nói: “Hôm đó, anh cũng đến tìm tôi đúng không?”.



Cô ta vừa nói, vừa cẩn thận quan sát biểu cảm của Diệp Thiên, muốn tìm ra được chút manh mối gì đó.



“Tôi có đến tìm cô, nhưng không tìm thấy!”.



Diệp Thiên dửng dưng trả lời.



Tiếu Văn Nguyệt quan sát tỉ mỉ thần thái của Diệp Thiên, nhưng biểu cảm của Diệp Thiên không chút xáo động, trông không có chút nào giống như giấu giếm và nói dối.



“Đúng là mình đã nghĩ nhiều rồi sao?”.



Tiếu Văn Nguyệt thầm lắc đầu, nhưng cô ta vẫn không cam tâm, tiếp tục nói: “Hôm đó tôi bị một người lạ mặc áo đen bắt đi, ông ta nhốt tôi trong phòng lò hơi của nhà máy bỏ hoang, rồi định giết tôi!”.



Cô ta từ từ nói, chờ đợi phản ứng của Diệp Thiên.



“Bắt cô đi, còn muốn giết cô sao?”.



Diệp Thiên nhíu mày, giả vờ nói: “Bắt cô đi thì một là vì tiền, hai là vì sắc, vì sao lại muốn giết cô?”.



Kỹ năng diễn xuất của Diệp Thiên có thể nói là ở cấp thượng thừa, mỗi một thần thái biểu cảm đều vô cùng giống, không thể nhìn ra chút sơ hở gì.



Trong lòng Tiếu Văn Nguyệt vô cùng thắc mắc, vốn dĩ trực giác của cô ta nói với cô ta rằng, hôm đó cô ta được cứu là có liên quan đến Diệp Thiên, nhưng biểu hiện của Diệp Thiên lúc này lại thực sự giống như không hề biết chuyện gì.



Cô ta định lên tiếng, Diệp Thiên đã xua tay.



“Không cần biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì, bây giờ cô vẫn có thể đứng ở đây nói chuyện với tôi, chứng tỏ cô đã bình an vô sự!”.



“Hôm đó sau khi tôi gọi điện cho cô Hà xong, liền đi tìm mấy nơi quanh đó nhưng không tìm thấy cô, tôi cũng không biết làm sao cả, sau đó tôi và Bành Lượng lên mạng chơi!”.



“Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây!”.



Diệp Thiên không muốn đôi co tiếp với Tiếu Văn Nguyệt, thế là lướt qua người cô ta đi thẳng.



“Diệp Thiên!”.



Khi lướt qua người cô ta, Tiếu Văn Nguyệt đột nhiên gọi lại: “Tôi vẫn muốn hỏi anh một câu hỏi cuối cùng!”.



Diệp Thiên không cả quay đầu, giọng nói dứt khoát: “Nói đi!”.

Tiếu Văn Nguyệt cắn môi, hỏi ra một câu hỏi vô cùng hoang đường.