Cao Thủ Tu Chân

Chương 3105




Chương 3105

Thanh niên nghe thấy lời Liễu Thiên Tâm nói, trong mắt có vẻ do dự, những hình ảnh tốt đẹp giữa hai người ngày xưa hiện lên trong đều khiến cậu ta bất chợt bừng tỉnh.

Nhưng chốc lát sau, tất cả hình ảnh tốt đẹp đều dần dần tan vỡ, chỉ còn lại sự cứng rắn của người lớn trong nhà, cùng với quyền thế và sự giàu có của cô gái sắp được giới thiệu kết hôn với mình, vẻ mặt cậu ta lập tức trở nên lạnh nhạt.

“Thiên Tâm, em đừng trách anh, từ lúc bắt đầu, khoảng cách thân phận giữa chúng ta đã định trước kết cục của đoạn tình cảm này. Anh đã thử thuyết phục bố mẹ anh, nhưng tiếc là anh thất bại rồi”.

“Anh đã ký gửi hành lý của em về nước, em cũng nên về đi. Chuyện tình cảm này kết thúc tại đây thôi!”.

Nói xong, thanh niên quay người rời đi, lên thẳng du thuyền, hoàn toàn không quan tâm Liễu Thiên Tâm gần như đã hóa đá, mất hồn lạc phách.

Cậu ta vội vàng mà đến, dứt khoát mà đi, không nhìn đám người Diệp Thiên lấy một cái, giống như bọn họ hoàn toàn chẳng là gì trong mắt cậu ta.

Trên du thuyền, đám thanh niên nam nữ xinh đẹp rạng ngời đều hướng ánh mắt về phía Liễu Thiên Tâm, hoặc là hả hê, hoặc là thương hại, nên có đều có.

Đến khi du thuyền đi xa, Liễu Thiên Tâm mới hoàn hồn, vẻ tuyệt vọng dần dần dâng lên từ sâu trong đáy mắt, mặt mày xám xịt nhìn về phía Tiếu Văn Nguyệt.

“Nguyệt Nguyệt, anh ấy không cần tớ nữa, anh ấy không cần tớ nữa!”.

Nước mắt tuôn rơi, Liễu Thiên Tâm ngã ngồi trên bến cảng, giống như bị rút sạch tất cả tinh khí thần.

“Tớ xong đời rồi, cả đời tớ bị hủy hết rồi!”.

Cô ấy nghẹn ngào nói, nhìn chằm chằm du thuyền đã biến mất ở nơi xa, giống như một cái xác không hồn.

Tiếu Văn Nguyệt chưa bao giờ nhìn thấy người bạn cùng bàn tiểu học kiêu ngạo của mình có bộ dạng như vậy, cô ấy chuẩn bị tiến tới đỡ Liễu Thiên Tâm dậy, nhưng không ngờ Liễu Thiên Tâm lại đột nhiên gieo mình từ bến cảng xuống biển.

Trên mặt biến, Liễu Thiên Tâm thậm chí không giãy giụa hay la hét, chớp mắt đã bị nước biển nhấn chìm, rõ ràng là cô ấy một lòng muốn chết.

Thấy vậy, Tiếu Văn Nguyệt la lên, vô thức nhìn về phía Diệp Thiên.

Trong mẳt Diệp Thiên không hề có gợn sóng nào, giống như không hề quan tâm đến chuyện này, cũng không có ý định ra tay cứu giúp. Còn Lí Thanh Du, tuy nét mặt hơi dao động, có vẻ không nhẫn tâm, nhưng cô ấy lại không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng một bên, mọi thứ nghe theo quyết định của Diệp Thiên.

Tiếu Văn Nguyệt biết tính cách Diệp Thiên xưa nay không lo chuyện bao đồng, cô ấy định mở lời thì trên bến cảng lại vang lên tiếng hét.

“Có người nhảy xuống biến rồi, mau cứu người!”.

Sau đó, một nhóm thủy thủ và ngư dân đang làm việc trên biển đồng loạt nhảy xuống nước, hợp sức cứu Liễu Thiên Tâm lên.

Liễu Thiên Tâm cả người ướt đẫm, nhưng chỉ là uống phải vài ngụm nước, không có gì đáng ngại, chẳng mấy chốc đã khạc nước ra tỉnh dậy. Nhìn thấy cảnh này, Tiếu Văn Nguyệt mới yên tâm, sau đó nhìn Diệp Thiên với vẻ trách móc.

“A Thiên, sao anh thấy chết không cứu?”.

Diệp Thiên bình thản lắc đầu: “Muốn cứu cô ta rất đơn giản, nhưng cứu được nhất thời, không cứu được cả đời”.