Cao Thủ Tu Chân

Chương 3006







Nghe Diệp Thiên nói vậy, Thi Mạc cảm thấy tiếc nuối. Cuối cùng thì Diệp Thiên vẫn không chịu tu luyện công pháp của Tứ Tượng Thần Quân. Cậu chỉ coi đó là thứ để tham chiếu để hoàn thiện công pháp của mình mà thôi.



Nhưng một lúc sau, ông ta bỗng đanh mắt, bởi vì trên khuôn mặt Diệp Thiên, ông ta phát hiện ra sự mệt mỏi khiến bản thân cảm thấy kinh ngạc.





Trên trái đất này, Thiên Luân đã bị đánh bại, ít nhất không còn là ngôi sao thuộc về địa cầu nữa. Những người thuộc cảnh giới sử thi lãnh chúa khác thì đều bị Diệp Thiên giết hết lượt. Giờ đến ngay cả Hợp Chúng Quốc cũng bị cậu ép cho phải xin lỗi thì còn thứ gì có thể khiến Diệp Thiên phải lo lắng như vậy chứ?



“Lẽ nào…”, ông ta dường như đã đoán ra nhưng vẫn cố đè nèn trong lòng. Sau đó, ông ta xoay tay, năm ngón tay trong không gian tạo thành luồng khí tức chuyển động. Thi Tú Vân và những người khác ngồi trong phòng khách nhà họ Thi bỗng cảm nhận được điều gì đó. Bàn tay ngọc ngà của bà mở ra, Trùng Ngục Phong lập tức xuất hiện và thuận theo dòng khí tức dẫn dắt kia bay tới sân sau của nhà họ Hoa.



“Trùng Ngục Phong!”



Diệp Thiên nhìn thấy bảo vật màu đen trước mặt thì đôi mắt ánh lên vẻ kỳ lạ.



Mỗi lần tiếp cận Trùng Ngục Phong thì cậu luôn có một cảm giác hết sức đặc biệt. Lúc này cảm giác đó so với trước đây càng trở nên rõ ràng và mãnh liệt hơn, giống như là sự liên kết giữa huyết mạch của hai người luyện võ vậy.



“Đáp án mà cậu muốn biết nằm trong Trùng Ngục Phong này!”



Thi Mạc nhìn Diệp Thiên: “Cậu chưa từng dùng Trùng Ngục Phong, nói thật tôi cũng cảm thấy hiếu kỳ. Nếu như cậu đích thân khởi động Trùng Ngục Phong thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì!”



Biểu cảm của Diệp Thiên dần trở nên điềm tĩnh. Câu đưa tay lên khẽ cầm lấy Trùng Ngục Phong.



“Ầm!”



Khoảnh khắc tay cậu tiếp xúc với pháp bảo, chỉ thấy một âm thanh kỳ diệu vang lên giống như tiếng chuông cổ đang được gõ. Trong và ngoài khuôn viên nhà họ Hoa, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, và khi nghe được âm thanh đó, mọi người đều kinh ngạc, dường như âm thanh đã kích phát tiềm năng và sức mạnh của họ vậy.



“Hả?”



Bản thân Diệp Thiên nhìn thấy cảnh tượng thay đổi đó thì ý thức của cậu cũng lập tức xuyên qua kết giới tinh thần trên Trùng Ngục Phong do Tứ Tượng Thần Quân tạo ra trước đó và bước vào một không gian độc lập được hình thành bên trong Trùng Ngục Phong.



Đập vào mắt là một vùng hỗn độn, không chút ánh sáng. Điều này có phần giống với vũ trụ mà Diệp Thiên thấy trong quá trình hôi phục khi ở trong ngôi mộ. Chỉ có điều trong đám hỗn độn này, những gì Diệp Thiên thấy không còn là màu xanh đặc trưng của địa cầu mà là bốn luồng ánh sáng khác nhau.



Đỏ, lam, tím và xanh.



Trong hỗn mang xuất hiện bốn luồng ánh sáng cắt không gian thành bốn hướng. Bốn luồng sáng này dường như cảm nhận được sự có mặt của Diệp Thiên nên càng sáng hơn. Ở giữa những luồng sáng đều xuất hiện một bóng hình và đó dường như là những con vật không giống nhau.



“Đó là…”



Diệp Thiên khẽ nheo mắt. Cậu còn chưa nhìn rõ hình dạng của bốn con thú thì cảnh tượng trước mặt đã thay đổi. Cậu rời khỏi không gian độc lập của Trùng Ngục Phong và qua trở về thực tại.

“Cậu đã nhìn thấy gì vậy?”