Cao Thủ Tu Chân

Chương 2952







Cô gái gạt bỏ mọi sự dè dặt, ôm chặt lấy Diệp Thiên với nước mắt rơi lã chã: “Tôi đảm bảo cũng sẽ không rời đi nữa!”



Cả một vùng đổ nát của Lư Thành, phế tích chất chồng, thi thể khắp nơi, duy chỉ có một cảnh tượng đẹp.





“Vụt!”



Trên không trung, tiếng máy bay trực thăng vũ trang vọng tới, một vệt trắng kéo dài trong không gian, đó chính là đội quân vũ trang hiện đại của quân đội Hoa Hạ.



Sau khi ma khí khóa chặt Lư Thành được hóa giải, dưới mệnh lệnh của Lương Long Đình, nhân viên vũ trang đã đồng loạt phá khóa, tiến vào Lư Thành, tìm kiếm những người còn sống sót đồng thời cập nhật mức độ tàn phá.



Sau khi xác nhận trạng thái an toàn dưới mặt đất, một nhóm nhảy dù đã nhảy xuống, đóng trại trong Lư Thành và bắt đầu thành lập nơi tị nạn cùng tuyến phóng tỏa, từng bước kiểm tra.



Lương Long Đình ngồi trong một chiếc xe thiết giáp chống đạn, tới hiện trường Lư Thành, nhìn thấy trạng thái yếu ớt của Diệp Thiên cùng với Tiếu Văn Nguyệt đang ở bên cạnh.



Lương Long Đình là thống soái tối cao của quân khu Thành Môn của Hoa Hạ, là đại tướng hiếm có của quốc nội, đương nhiên biết được nơi đây đã xảy ra chuyện gì. Ông ta dẫn theo một đoàn tướng cùng với giáo viên trường tới đón Diệp Thiên.



Khi còn cách Diệp Thiên tầm năm mét, những người khác đều dứng lại. Dưới sự chỉ đạo của Lương Long Đình bọn họ đưa tay lên kính lễ với Diệp Thiên.



Không ai nhiều lời, tất cả đều nhìn Diệp Thiên với vẻ kính trọng vô cùng. Bọn họ biết, trận đại nạn trước giờ chưa từng có này, cuối cùng đã được hóa giải dưới sự xuất hiện của vị tướng Long Nhận.



“Tướng Diệp, vất vả cho cậu rồi!”



Hành lễ xong, Lương Long Đình chậm rãi bước tới và hỏi nhỏ: “Cậu muốn đi đâu, giờ tôi đưa cậu rời đi!”



Mặc dù ông ta không phải là người luyện võ nhưng nhìn là biết Diệp Thiên bị thương nặng, thậm chí là đến cứ động còn khó.



Ông ta khó có thể tưởng tượng được rốt cuộc là nhân vật ma vương cái thế nào đã chiếm đóng Lư Thành mà đến cả Diệp Thiên – người từng đánh bại Liên Minh thế giới bị dồn tới mức này.



“Tướng Lương, không cần đâu!”, Diệp Thiên được Tiếu Văn Nguyệt dìu đứng dậy bèn xua tay. Giọng nói của cậu rõ ràng là yếu ớt và thê lương.



“Tôi muốn đi bộ một mình, còn việc hậu sự ở Lư Thành, nhờ vào mọi người vậy!”



Nói xong, cậu mặc kệ đám đông, cứ thể bước đi với cơ thể yếu ớt. Tiếu Văn Nguyệt thấy vậy vội chạy tới dìu cậu. Cô ta cứ lẳng lặng đi bên cạnh Diệp Thiên như thế



Cô ta biết, nơi mà Diệp Thiên muốn đi chính là Tam Trung của Lư Thành – là nơi mà câu chuyện truyền kỳ của Diệp Thiên bắt đầu. Lương Long Đình không hề truy vấn, chỉ nhìn Diệp Thiên rời đi, sau đó bắt đầu sắp xếp cứu viện, vật tư cùng những nhân viên cấp cứu. Tất cả đều được tiến hành nhanh chóng,



Còn Diệp Thiên, với những vết thương trên người và thỉ thoảng máu còn rỉ ra nơi khóe miệng thì mặc kệ tất cả, chỉ tiếp tục di chuyển về phía trước, đi về phía khuôn viên đã chỉ còn là một vùng đất chết với ánh mắt mệt mỏi.



Trên bầu trời, hai bóng hình lần lượt xuất hiện, nhìn chăm chăm mọi thứ. Đó chính là Long Định Thiên và Đạm Đài Tô Mộc.

Đạm Đài Tô Mộc nhìn theo bóng lưng của Diệp Thiên với vẻ không dám tin.