Tiếu Văn Nguyệt nghe thấy nhíu mày, không biết trả lời thế nào: “Mẹ, mẹ nói gì thế, bị người khác nghe thấy thì sao!”.
Trong lòng cô ta hơi căng thẳng, đột nhiên đứng dậy.
“Mọi người cứ nói chuyện đi nhé, con vào nhà vệ sinh một lát!”.
Nói xong, cò ta đẩy cửa phòng ăn ra, chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí, sinh nhật lần này, cho đến bây giờ cô ta cảm
thấy là lần sinh nhật võ vị tẻ nhạt nhất.
Cô ta đứng trên ban công tầng ba nhìn xuống dưới, đột nhiên ánh mắt chững lại.
Phía trước nhà hàng Seville là một bãi cỏ, một người con trai cầm hộp sữa trên tay đang ngồi trên ghế đá nhìn về phía xa, tư thế tự nhiên thoải mái, như thế đang hưởng thụ thiên nhiên vậy.
Còn Tiếu Văn Nguyệt, gần như không chút do dự, không cả để ý đến hình tượng thục nữ của bản thân, cô ta lao ra thang máy, khiến nhân viên phục vụ tròn mắt ngạc nhiên.
Hôm nay Tiếu Văn Nguyệt mặc lê phục, đương nhiên sẽ đi đôi giày cao gót rất cao, nhưng cô ta không quan tâm, đi xuống thang máy liền chạy thẳng ra bãi cỏ phía trước nhà hàng.
May mà người con trai này vẫn ở đó, vẫn ngồi trên ghê’ đá uống sữa.
Cô ta nhìn bóng lưng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, trong lòng tràn đầy hi vọng, đúng lúc cô ta định chạy về phía chiếc ghế đá để nhìn rõ khuôn mặt của người con trai, thì chiếc giày cao gót đột nhiên bị gãy gót, cô ta kêu lên một tiếng, ngã nhào về phía trước.
Cô ta không hề bị ngã xuống nền cỏ, một cánh tay vò cùng rắn chắc đỡ lấy cô ta, bên tai vọng đến giọng nói vô cùng quen thuộc và lạnh lùng.
“Đi giày cao gót còn chạy nhanh như vậy, xem ra cò đang có việc gì gấp à?”.
Nghe thấy giọng nói này, Tiếu Văn Nguyệt gần như không kìm được nỗi mong chờ trong lòng, khóe mắt hơi ươn ướt.
Cô ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt vô cùng tuấn tú của Diệp Thiên đang ngay trước mặt cò ta, đôi mắt sáng như sao đang nhìn chằm chằm vào cò ta.
“Diệp Thiên, là anh thật sao?”.
Tiếu Văn Nguyệt đứng vững người lại, đòi mắt hơi chớp, cố gắng không để nước mắt rơi ra.
Cô ta không biết bản thân bị làm sao, khi gặp lại Diệp Thiên, cò ta chỉ muốn khóc, muốn khóc một cách kỳ lạ.
“Đương nhiên là tôi, có vấn đề gì không?”.
Diệp Thiên cầm hộp sữa
trong tay lên uống thêm một ngụm biểu cảm vẫn lạnh lùng.
Cậu vừa mới trở về căn biệt thự số 1 ở “Thiên Đường Vạn Giang”, hòm nay lại là cuối tuần, không phải đi học nên cậu rất rảnh, định ra ngoài đi dạo, nhìn thấy phong cảnh ở đây đẹp nên ngồi xuống vừa uống sữa vừa ngắm cảnh, không ngờ lại gặp Tiếu Văn Nguyệt.
Cậu căn bản không nghĩ đến việc Tiếu Văn Nguyệt cố tình đến đây là để gặp cậu.
“Anh còn hỏi tôi là có vấn đề gì không à?”, Tiếu Văn Nguyệt nhíu mày, giọng nói mang theo
chút tủi thân.
“Anh mất tích cả hơn tháng trời, anh có biết là Giai Lệ tìm anh suốt không, mẹ tôi cũng gọi điện cho anh không biết bao nhiêu cuộc, còn tòi, cũng sợ anh bị làm sao sau hôm anh có mâu thuẫn với Giai Lệ!”.