Cao Thủ Tu Chân

Chương 250




“Đây là người đã làm Cát Khắc Thiết Lực bị thương à?”.



Người thanh niên mà Diệp Thiên chưa từng gặp chính là Lư Tam Tỉnh, hai tay cậu ta khoanh trước ngực, trong mắt toát ra ánh nhìn lạnh lẽo.



“Bác Nhã, nhiều lời với cậu ta làm gì. Nếu cậu ta đã không muốn nghe lời tốt đẹp, anh có thể cho cậu ta biết thế nào là bản lĩnh của đệ tử Âm Khôi Tông!”.





“Giải quyết xong cậu ta, chúng ta còn phải đến Lư Thành mời người nữa”.



Cậu ta nói xong bèn bước ra một bước, chuẩn bị ra tay với Diệp Thiên.



“Dừng lại!”.



Chân cậu ta vừa bước đến cửa thì một giọng nói vô cùng lạnh lùng thốt ra từ miệng Diệp Thiên.



Lư Tam Tỉnh dừng bước, cả ba người đều nhìn về phía Diệp Thiên.



Diệp Thiên đứng nghiêng người với bọn họ, giọng nói không hề khách sáo.



“Còn bước thêm bước nữa là chết”.



Giọng nói của Diệp Thiên bình tĩnh, giống như đang kể chuyện vậy, nhưng sự khí phách và đanh thép ẩn chứa trong lời nói lại khiến ba người họ cảm thấy rét lạnh.



Cát Khắc Bác Nhã rất khó hiểu, trừ vẻ ngoài tuấn tú ra, trên người Diệp Thiên không có điểm đặc biệt nào khác. Tuy cậu là một võ giả nội gia có thể đánh bại Cát Khắc Thiết Lực, nhưng cô ta không cho rằng Diệp Thiên ở cấp bậc cao hơn bọn họ.



Tuy vậy, trong giọng nói của Diệp Thiên tràn đầy khí thế, mơ hồ toát ra cảm giác lạnh lùng đáng sợ, khiến cô ta ngạc nhiên vô cùng.



Trong lúc Cát Khắc Bác Nhã đang chìm trong suy tư, Lư Tam Tỉnh đột nhiên bật cười thành tiếng.



Cậu ta là người tu luyện võ thuật cổ truyền, còn là thiên tài hàng đầu của Âm Khôi Tông, tương lai sẽ là trụ cột, sao có thể bị đe dọa bởi một người bình thường được chứ?



Kẻ như Diệp Thiên thì một tay cậu ta là có thể bóp chết.



Cát Khắc Bác Nhã cũng khẽ lắc đầu. Nể mặt Cát Khắc Tú Uyển, cô ta chưa từng có suy nghĩ sẽ ra tay với Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên đúng là không biết tốt xấu.



Mặc dù Diệp Thiên đã đánh thắng Cát Khắc Thiết Lực, nhưng Cát Khắc Thiết Lực chỉ là một đệ tử hạng hai trong môn phái mà thôi, thực lực tu vi còn không lọt được vào mười lăm người đứng đầu. Còn cô ta và Lư Tam Tỉnh đứng hạng nhất hạng nhì, đánh mười Cát Khắc Thiết Lực cũng dư sức.



Diệp Thiên chỉ đánh bại Cát Khắc Thiết Lực mà đã ngông cuồng như vậy, cô ta cảm thấy Diệp Thiên quả thật quá mức ngu ngốc, ngạo mạn.



“Thằng ranh, cậu đang đùa sao?”.



“Võ giả xưa nay đều phân chia mạnh yếu, cậu có thể đánh bại Cát Khắc Thiết Lực quả thật có chút bản lĩnh, nhưng cậu cho rằng cậu có thể thắng được tôi, còn định giết tôi ư?”.



Trong mắt cậu ta lóe lên sự lạnh lẽo, trong lòng bàn tay đã hiện ra ánh sáng màu xanh sẫm, nội kình truyền đến lòng bàn tay.



“Từ khi tôi tu luyện võ thuật đến nay chưa bao giờ thấy kẻ nào kiêu căng như cậu. Xem ra hôm nay tôi phải cho cậu mở mang tầm mắt, để cậu biết thế nào gọi là núi cao còn có núi cao hơn!”.



Diệp Thiên lại như không nghe thấy, đầu cũng không ngẩng lên, hoàn toàn phớt lờ Lư Tam Tỉnh.



Lư Tam Tỉnh thấy vậy thì nổi giận, định bụng bước vào trong vườn, nhưng ngay lúc đó, từ xa đột nhiên có ánh lửa bùng lên ngút trời.

Ba người kinh hãi quay đầu lại, chỉ nhìn thấy ở phía trung tâm thung lũng hoa bùng lên ánh lửa cao ngất, loáng thoáng có tiếng kêu khóc truyền tới.