Cao Thủ Tu Chân

Chương 238: Chương 237




“Năm xưa Âm Khôi Tông làm tôi bị thương nặng, người dân các người xa lánh, xua đuổi tôi ra khỏi thung lũng hoa, có từng nghĩ đến một ngày Âm Quỷ tôi sẽ quay trở lại tìm các người không?”

“Tôi nói cho các người biết, hôm nay, toàn bộ thung lũng hoa này ai cũng đừng hòng sống sót!”

Tiếng của Âm Quỷ vừa dứt, tất cả người dân thung lũng hoa chạy trốn đến đây đều tuyệt vọng kêu khóc, ở bên ngoài khu vườn của Diệp Thiên có hơn trăm người mặt mày xám xịt, đầy vẻ đau thương.

Cát Khắc Tú Uyển rúc trong lòng mẹ mình.



Chỉ mấy phút trước, cô ta đã tận mắt nhìn thấy người bạn từ nhỏ của mình bị Âm Quỷ dùng cổ trùng hút cạn máu thành cái xác khô.





Cô ta hiểu rõ người đàn ông trông như xác chết này đáng sỢ đến mức nào.

Bên ngoài vang tiếng kêu khóc

thảm thiết, trong vườn, Diệp Thiên vẫn chuyên chú xử lý cỏ Ngân Lân, dường như mọi thứ xảy ra bên ngoài đều không liên quan đến cậu.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Cát Khắc Bác Nhã và Lư Tam Tỉnh.





Hai người họ là thiên tài xuất sắc nhất của Âm Khôi Tông, lúc này, người có khả năng ngăn cản Âm Quỷ nhất chỉ có bọn họ thôi.

Cát Khắc Bác Nhã và Lư Tam Tỉnh lại sững sờ đứng ngây ra, hai mắt mở lớn.


Bọn họ không dám tin những cao thủ trong môn phái như đại trưởng lão đều đã chết dưới tay Âm Quỷ.

Ánh mắt lạnh lùng của Âm Quỷ lướt qua hai người họ.

“Tu vi của hai người gần như có thể đuổi kịp mấy ông già kia rồi, có lẽ là hai người mạnh nhất thế hệ trẻ tuổi của Âm Khôi Tông nhỉ”.

ông ta liếm môi, lộ ra vẻ mặt vô cùng tham lam.



“Một kẻ cấp trung tông tượng, một kẻ cấp đầu tông tượng, thiên phú của hai người không tính là quá mạnh, nhưng đủ để xếp vào những thiên tài hạng nhất.



ĐỢi tôi hút cạn máu của hai người thì có thể giúp tôi luyện được Huyết Thần cổ rồi! Ha ha!”.


Ông ta lại cười điên cuồng, trong giọng nói xen lẫn nội kình khiến mặt đất hơi rung chuyển.



Cát Khắc Bác Nhã và Lư Tam Tỉnh đứng mũi chịu sào, bị luồng nội kình mạnh mẽ ấy làm cho khí huyết sôi trào.

Mặc dù bọn họ là đệ từ thiên tài của Âm Khôi Tông, nhưng Âm Quỷ vào ba mươi năm trước gần như là vô địch Âm Khôi Tông, bây giờ đã qua ba mươi năm, tu vi lại càng đáng sỢ.



Ngay cả những cao thủ trong môn phái như đại trưởng lão cũng bị ông ta giết thì sao bọn họ có thể là đối thủ của ông ta?


Lư Tam Tỉnh và Cát Khắc Bác Nhã sỢ hãi lùi về sau, đột nhiên một tiếng hét dài vang lên, chấn động trời không.

“Âm Quỷ, ông đừng có ngông cuồng!”.

Nghe thấy giọng nói này, Cát Khắc Bác Nhã và Lư Tam Tỉnh đều tỏ ra vui mừng, quay đầu nhìn lại thì thấy một ông lão tóc bạc phất phơ đang bay đến, đánh một chưởng về phía Âm Quỷ.

Những người dân sống ở thung lũng hoa nhìn thấy ông ta cũng vui mừng kêu lên.



“Đồ trưởng lão!”.

Ông lão vừa xuất hiện chính là một trong năm trưởng lão của Âm Khôi Tông, Đồ Vô Ý.

“Đồ Vô Ý, vừa rồi không giết ông, bây giờ ông còn dám tới đây, đúng là muốn chết!”.

Đối mặt với một chưởng từ trên không của Đồ Vô Ý, Âm Quỷ chỉ cười nhạt, vung tay đánh ra.

Tay hai người đối chọi nhau, một luồng sức mạnh vô hình lan ra, khiến bụi đất bay mù mịt.



Giây lát sau, vẻ mặt của tất cả mọi người đều ngưng đọng.

Đồ Vô Ý run rẩy cả người, cánh tay trái bị đánh gãy, tiếng xương gãy vang lên giòn tan.

Ông ta hét lên thê thảm, bị một chưởng của Âm Quỷ đánh bay xa mấy trượng, đập mạnh người lên tảng đá lớn, chớp mắt đã bị thương nặng.