Cao Thủ Tu Chân

Chương 205: Chương 204




Cô biết cơ hội đến phải nắm chắc, nếu không trân trọng thì có thể nó sẽ biến mất rất nhanh.

“Chúc mừng cô Cố Giai Lệ gia nhập đại gia đình giải trí Thiên Phú! Công ty chúng tôi ở Cẩm Thành, cô có thể đến đó báo cáo bất cứ lúc nào, nhân viên công ty sẽ phụ trách những công việc thường ngày của cô”.

Hồ Lượng lại nói vài câu với Cố Giai Lệ, sau đó dẫn người rời khỏi.

Cố Giai Lệ nhìn hợp đồng trong tay, hơi sững người, vẫn còn cảm giác như đang nằm mơ.

Diệp Thiên ngồi dựa vào ghế sofa, trên mặt lộ vẻ vui mừng.



Cậu đã trải sẵn đường cho Cố Giai Lệ, chỉ cần Cố Giai Lệ đồng ý bước bước chân đó ra, tương lai nhất định sẽ là đường lớn khang trang, thăng tiến như diều gặp gió.



“Cô Tiêu, cô ở trên trời có linh thiêng, cô có thể yên lòng rồi”.

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thiên vẫn đang trong giấc mộng.



Hôm nay là chủ nhật, cậu định ngủ nướng, nhưng tiếng gõ cửa gấp rút lại đột nhiên vang lên.

“Anh Diệp Thiên, anh dậy đi!”.

Tiếng Cố Giai Lệ từ ngoài cửa vọng vào, Diệp Thiên chỉ đành đứng dậy mở cửa.



“Anh Diệp Thiên, hôm nay là chủ nhật, chúng ta đã hẹn đi “Thủy Thượng Nhân Gian” ở thành phố Phán, đừng nói anh quên rồi chứ?”.

Cố Giai Lệ có vẻ hơi dỗi, “bất mãn” nói.

“Đúng nhỉ, anh nhớ ra rồi, được, anh chuẩn bị một chút rồi sẽ đi với em ngay!”.

Lúc này Diệp Thiên mới nhớ tới chuyện đó, cậu gật đầu đáp rồi đi vào phòng tắm.


Chuẩn bị qua loa một hồi, khi cậu ra khỏi phòng tắm, ở phòng khách lại xuất hiện thêm một người.

Tiếu Văn Nguyệt mặc áo sơ-mi gọn gàng ngay ngắn cùng với quần ống suông, chân đi giày cao gót bằng pha lê, trông như chị gái nhà bên mạnh mẽ mà hoàn hảo.

Nhìn thấy Diệp Thiên, vẻ mặt cô ta lập tức thay đổi, ánh mắt trở nên phức tạp.

Tiếu Văn Nguyệt đứng ở cửa phòng khách, ánh mắt trong trẻo, hoạt bát.





Thấy Diệp Thiên đi ra, cô ta ngước mắt lên, nhớ tới tư thái đầy khí thế hào hùng, kiểm soát mọi thứ, khiến người xem kinh ngạc của Diệp Thiên trên sân khấu tối hôm qua, cảm xúc trong lòng lại trở nên khác thường.

Cô ta không hiểu, vốn dĩ trong nhận thức của cô ta, Diệp Thiên chắc chắn không được xem là ưu tú, thậm chí hoàn toàn không đạt tới trình độ như cô ta, còn kém cô ta rất xa.

Cô ta cho rằng trong lớp trẻ, Sở Thần Quang là người ưu tú nhất, có thể nói là gần như hoàn hảo, không những là người tài trong kinh doanh, mà còn đa tài đa nghệ.




Buổi biểu diễn tối hôm qua, vốn dĩ màn hợp tấu của cô ta và Sở Thần Quang là đặc sắc nhất, kết quả Diệp Thiên bỗng nhiên xuất hiện, một khúc đàn, một bài “Ước mơ thuở ngây thơ” khiến mọi người say mê.



Giây phút đó, ngay cả cô ta cũng không thể không thừa nhận Diệp Thiên tỏa sáng rực rỡ là vậy, cho dù là Sở Thần Quang cũng chỉ có thể làm nền cho cậu.

Diệp Thiên liếc nhìn cô ta, không hề chủ động nói chuyện, Tiếu Văn Nguyệt do dự một lúc lâu mới hé môi: “À ừm… Diệp Thiên, nhớ mang theo quần bơi, ở đó có suối nước nóng”.

“Không cần đâu, tôi không tắm suối nước nóng”.

Diệp Thiên thuận miệng trả lời một câu.



Thái độ cậu lạnh nhạt như vậy khiến Tiếu Văn Nguyệt âm thầm thở dài, vô cùng bất lực và không hiểu nổi.

Mặc dù cô ta chưa bao giờ cho rằng mình giỏi giang thế nào, nhưng cũng là hoa khôi nổi tiếng vườn trường, thế mà ở trước mặt Diệp Thiên, cô cảm thấy mọi sức quyến rũ, mọi ưu thế của mình đều biến mất hoàn toàn, cứ như không khí.

Dù cho trong lòng không phục, nhưng cô ta cũng không nói thêm gì nữa, vẫn giữ thái độ lạnh lùng.

“Nguyệt Nguyệt, anh Diệp Thiên, chúng ta đi thôi!”.



Cố Giai Lệ một tay kéo Tiếu Văn Nguyệt, một tay kéo Diệp Thiên, tung tăng bước ra cửa.

Tối hôm qua, cô đã kí hợp đồng trở thành nghệ sĩ của Công ty giải trí Thiên Phú cứ như trong mơ, ngày hôm nay ra ngoài du lịch đương nhiên tâm trạng cũng vui vẻ lạ kỳ.



Cô định lần này du lịch về sẽ tập trung toàn bộ tinh thần vào giấc mơ làm ca sĩ của cô.

Ba người đi xuống lầu, dưới lầu có một chiếc xe Mercedes-Benz S-Class.



Tuy không phải xe gì cao cấp nhưng cũng là xe nổi tiếng, trị giá triệu tệ, Sở Thần Quang đang đứng ở bên cạnh xe.

Thấy ba người bước xuống, Sở Thần Quang tiến tới, chào hỏi Cố Giai Lệ và Diệp Thiên.

Lúc nhìn về phía Diệp Thiên, trong mắt cậu ta lóe qua sự u ám, nhưng vẫn giả vờ cười nói: “Diệp Thiên, thật không ngờ cậu đàn và hát lại đạt tới trình độ như vậy, tối hôm qua quả là khiến tôi mở mang tầm mắt”.

Nhìn Sở Thần Quang cười giả tạo, Diệp Thiên không muốn trả lời, chỉ cười cho qua.

Sở Thần Quang lạnh lùng hừ trong lòng, nhưng ở trước mặt Tiếu Văn Nguyệt, cậu ta không thể tỏ ra quá chống đối Diệp Thiên, chỉ nói tiếp: “Mau lên xe đi, Tinh Tinh ngồi xe của chị Hà qua đó trước rồi, họ chờ chúng ta ở lối vào thành phố Phán”.