Cao Thủ Tu Chân

Chương 1754






Chương 1882

Bên trong quán bar Đường Triều, đó là lần đầu tiên Diệp Thiên và Cận Vô Trần gặp nhau, nhưng khi đó, Diệp Thiên đã tự phong bế sức mạnh của mình, dồn

tu vi toàn thân vào trong cơ thế khiến cho Cận Vô Trần không thể cảm nhận được, nên ông ta không thể biết được tu vi thực sự của Diệp Thiên.

Còn lúc này Diệp Thiên giải hóa giải phong ấn, ông ta có thể cảm nhận được nguồn sức mạnh tuôn trào như biển lớn trong cơ thể cậu, đây chính đối thủ mà ông ta muốn tìm kiếm.

“Xem ra trận chiến hôm nay giữa ông và tôi khó có thể tránh khỏi rồi!”

Diệp Thiên nhếch miệng cười, để lộ ra hàm răng trắng tinh.

“Câu hỏi này, cậu sớm đã có câu trả lời, sao phải hỏi tôi chứ?”

Cận Vô Trần thản nhiên nói: “Cậu giết Cận ức Trần, khiến cho sự tín nhiệm của nhà họ Cận ở cảng đảo giảm đi một nửa, giờ lại đánh bại người bảo hộ   của chúng tôi, trận chiến này lẽ nào còn gì để nói sao?”

Hai người nói trong không gian, những người xung quanh không dám

lên tiếng, thậm chí còn không cả dám thở. Họ hoàn toàn nép qua một bên.

Khí thế của Diệp Thiên và Cận Vô Trần bao trùm toàn bộ khuôn viên.

“Tôi biết trận chiến giữa ông và  tôi khó tránh nhưng không ngờ lại tới nhanh như vậy!”

Đôi mắt Diệp Thiên rực lửa, cậu nghiêm túc nói: “Lần trước, trong quán bar ông giúp tôi một lần, tôi nợ ông!”

“Lần này, tôi sẽ không giết ông!”

Đối với Diệp Thiên mà nói, mỗi một kẻ địch đối đầu với cậu thì ắt phải chết, nhưng Cận Vô Trần đã từng giúp cậu khi còn trong quán bar dù cậu không cần thì

đó cũng là tình người cần ghi nhớ.

“Diệp Lăng Thiên, không cần đầu, trận chiến giữa tôi và cậu không cần nể nang gì!”

“Trận chiến này không chỉ phân thẳng bại mà còn phân sống chết, Diệp Lăng THiên, tới vịnh Thanh La đi, chiến một trận phân định sống còn!”

Cận Vô Trần không thể hiện nhiều, dưới chân ông ta một luồng khí bạo phát, toàn bộ khuôn viên nhà họ Ngụy rung lên, ông ta giống như hỏa tiễn bay vọt lên không trung vào lao về phía xa.

Mấy người Ngụy Tử Phó đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng đó, ai cũng trợn mắt há mồm giống như nhìn thấy thần tiên vậy.

Diệp Thiên khẽ đanh mắt, sau đó quay qua Nhậm Uyển Doanh, cô gái quật cường này dũng cảm nhìn cậu với ánh mắt không đổi.

Cậu hơi do dự, sau đó trầm giọng: “Nếu cô thật sự muốn hiếu về thế giới của tôi thì tới vịnh Thanh La đi, hôm nay, cô sẽ được nhìn thấy tôi thật sự, và cô cũng sẽ hiểu tại sao tôi và cô không thuộc về cùng một thế giới!”

Cậu vừa dứt lời thì đã không thấy bóng dáng đâu, chỉ thấy một luồng sáng màu xanh lao lên trời và cậu biến mất ngay tại chỗ.

“Lẽ nào…bọn họ đều là thần tiên sao?”

Ngụy Hải và Ngụy Duệ đứng một hồi lâu cũng không thể hoàn hồn. Bọn họ lầm bầm.

“Bọn họ không phải là thần tiên thì cũng cách cái danh hiệu thần tiên không còn xa nữa đâu!”

Ngụy Phó nhìn đăm đăm về phía xa và trầm giọng: “Bọn họ là những người luyện võ nắm giữ sức mạnh hủy diệt trên thế giới này!”