Chương 1851
“Cảm ơn anh Ngụy!”, Diệp Thiên mỉm cười: “Bây giờ đối với tôi mà nói, phải chú tâm học hành, chăm chỉ làm thêm, sau này học hành tấn tới, tìm một công việc lương tháng bảy tám nghìn tệ là thỏa mãn lắm rồi!”
Cậu nói đâu ra đấy, đến cả ca hậu kiêm minh tinh màn bạc như Kỷ Nhược Tuyết cũng không thể không khâm phục diễn xuất của cậu, không kiềm lòng được mà hùa theo: “Đúng vậy đó, cậu Diệp, với danh vọng và năng lực của anh Ngụy, tìm cho cậu một công việc lương tháng trên mười nghìn ở cảng Đảo dễ như trớ bàn tay ấy, cậu không cần lo lắng cho tiền đồ của mình đâu!”
Ngụy Hải không hề biết rằng hai người này đang phối hợp diễn kịch, còn gật đầu như đúng rồi.
“Không sai, bây giờ cô Kỷ cũng lên tiếng rồi, vậy thì Ngụy Hải tôi sẽ đảm bảo với cậu. Chỉ cần cậu muốn, cổng lớn của công ty tôi luôn luôn rộng mở chào đón cậu. Đừng nói là lương tháng chục nghìn tệ, kể cả là lương tháng trăm nghìn tệ, tôi cũng dám chi. Chỉ cần cậu thực sự có bản lĩnh, tôi vô cùng hoan nghênh!”
Nhậm Uyển Doanh nghe vậy mà mừng rỡ ra mặt, cô ta vẫn luôn cảm thấy hình tượng phục vụ ở quán bar cực kỳ không phù hợp với Diệp Thiên. Nếu có thể để Diệp Thiên cởi bộ đồ phục vụ đó ra, đi vào doanh nghiệp lớn, trở thành nhân viên văn phòng hoặc quản lý, cô cảm thấy Diệp Thiên nên ở tầng lớp đó.
Diệp Thiên mỉm cười điềm nhiên, đang định cảm ơn thì một bóng người đột nhiên xuất hiện trước cửa đình viện.
Người mới đến là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, trên tay ông ấy cầm một thứ gì đó trông như tệp tài liệu, sắc mặt âm trầm, đi về phía họ.
Ngụy Tử Phó nhìn thấy người đàn ông trung niên kia là vội vàng chào hỏi, ông ta chính là gia chủ hiện tại của nhà họ Ngụy – Ngụy Truy.
Ánh mắt Ngụy Truy đảo qua mấy người Diệp Thiên rồi nhìn về phía ba con.
“Tiểu Hải, Tiểu Duệ, Tiểu Phó, các con qua đây!”
Ba người đứng dậy, nhìn về phía văn kiện trong tay Ngụy Truy.
“Thư mời tham gia?”
Mấy hàng chữ to ở ngay hàng đầu của văn kiện nhanh chóng đập vào mắt khiến ba người thoáng khựng lại.
“Đây là… thương hội Cận Môn? Chẳng lẽ là do nhà họ Cận làm ra?”
Trong tay Ngụy Truy cầm một tấm thiệp mời tham gia, ba người nhanh chóng hiểu ra, ớ Cảng Đảo này, có thế hào phóng đến mức đó, thậm chí dám mời cả gia tộc hào môn như nhà họ Ngụy tham gia vào thương hội, ngoài nhà họ Cận đứng đầu Cảng Đảo ra, tuyệt đối không có người thứ hai._________
“Đây là thư mời mà đêm qua nhà họ Cận phái người đưa tới nhà chúng ta, họ không chỉ mời mỗi nhà họ Ngụy chúng ta, mười hào môn lớn của cảng Đảo, thêm cả bang Đông Thăng và mấy bang phái khá nổi tiếng khá cũng nằm trong danh sách gửi thư mời của thương hội Cận Môn!”
“Qua nửa tiếng nửa, người nhà họ Cận sẽ tới thu hồi thư mời này!”
Ngụy Truy trầm giọng nói: “Bố đến đây là để hỏi ý kiến của các con, các con nghĩ thế nào về sự việc này? Các con cảm thấy
nên tham gia hay là không tham gia?”
Ngụy Truy không đưa ra đáp án ngay lập tức mà ngồi xuống bên cạnh bàn, không hề tránh né đám người ngoài như Diệp Thiên.
Đối với họ mà nói, Diệp Thiên và Nhậm Uyển Doanh chẳng qua chỉ là người bình thường, thấp cổ bé họng. Dù để họ biết được nội dung thảo luận cũng không ảnh hưởng gì tới nhà họ Ngụy.
Ba người nhà họ Ngụy thoáng nhíu mày, dường như đang suy nghĩ. Uông Lạc Đan cũng nhíu mày, suy xét bản chất của sự việc này. Bầu không khí nhất thời trầm lắng, chỉ có Diệp Thiên, Nhậm Uyển Doanh và Kỷ Nhược Tuyết ăn ăn uống uống, hai cô gái kia không hiểu gì về việc này, còn Diệp Thiên thì không muốn để tâm.