Chương 1840
Người trung niên mặc Hán phục không hề trả lời, chỉ khẽ cười nói: “Vốn dĩ đây là ân oán giữa Đông Thăng các người và cậu thanh niên này, tôi không nên nhúng tay vào!”.
“Nhưng tôi vô cùng có duyên với cậu thanh niên này, tôi cũng không biết vì sao, nhưng rất muốn cứu cậu ta một mạng!”.
“Tôi không quan tâm trước đây các người có ân oán gì, nhưng sau hôm nay, bất kỳ ai của Đông Thăng đều không được gây khó dễ cho cậu thanh niên này, nếu vi phạm, tôi sẽ tiêu diệt Đông Thăng các người!”.
Người trung niên mặc Hán phục giọng nói chỉ bình thản, nhưng nội dung trong câu nói lại khiến tất cả mọi người hít ngược một hơi, ai nấy đều lấy làm lạ.
Đông Thăng là bang đứng đầu Cảng Đảo, lôi kéo gần như toàn bộ thế giới ngầm của cảng Đảo, toàn bộ quán bar hộp đen của Cảng Đảo, gần như đều có người của Đông Thăng đứng sau chỉ đạo, đến chính phủ của cảng Đảo đều không thế không thừa nhận sức ảnh hưởng của Đông Thăng, chứ đừng nói đến muốn đối phó Đông Thăng nữa.
Nhưng người đàn ông mặc Hán phục này vừa lên tiếng lại nói những lời uy hiếp Triệu Lạc Sơn, còn nói sẽ tiêu diệt Đông Thăng, dường như đối với ông ta mà nói, Đông Thăng bang đứng đầu này chẳng qua chỉ hữu danh vô thực, sống chết đều do ông ta quyết định.
“Chuyện này…”.
Trong lòng Triệu Lạc Sơn tức giận, ông ta nhìn sang Nam Liệt bên cạnh, cảm thấy sắc mặt của Nam Liệt đã trở nên vô cùng khó coi.
Nếu là người khác đứng trước mặt bọn họ nói như vậy, Nam Liệt đã đánh cho một chưởng chết ngay tại trận, nhưng đối mặt với người trung niên mặc Hán phục này, Nam Liệt lại không dám phản bác nửa lời, rõ ràng là đang sợ hãi cực độ.
Triệu Lạc Sơn lập tức định thần lại và nhận ra, người trước mặt đây đến Nam Liệt đều phải khiếp sợ!
Đông Thăng trong mắt người bình thường mà nói, đó là một nhân vật máu mặt trong thế giới ngầm ở cảng Đảo, trong mắt những võ giả đỉnh cao thực thụ, những người có siêu năng lực trên thế giới, Đông Thăng chẳng qua chỉ là một bang phái ngầm không mấy nổi trội mà thôi, muốn tiêu diệt thì dễ như trở bàn tay.
Nhưng ông ta lại không cam tâm, người trước mặt tuy mạnh nhưng ông ta vẫn muốn biết thông tin về đối phương.
Nhìn thấy biểu cảm của Triệu Lạc Sơn, người đàn ông mặc Hán phục đã đoán được ra những gì mà ông ta nghĩ, thế là mỉm cười lên tiếng.
“Rồng đại nội Tiền Thanh xuất hiện, Cận gia cảng Đảo xuất thần hào!”.
Chỉ nói ra câu này thôi, Triệu Lạc Sơn vẫn cảm thấy tràn đầy mơ hồ, những người có mặt ở đó đều không hiểu gì hết, nhưng Nam Liệt nghe thấy lại như thể nhìn thấy thần trên trời vậy, lập tức cúi người chắp tay hành lễ.
“Hậu bối Nam Liệt bái kiến tiền bối! .
Mọi người ai nấy đều há mồm trợn mắt nhìn một Nam Liệt uy thế người ngời đang cúi người hành lễ, còn người đàn ông trung niên lại chỉ khẽ xua tay.
“Đưa người của cậu đi khỏi đây ngay!”.
Nam Liệt như thể nhận được thánh chỉ, lập tức nháy mắt ra hiệu cho Triệu Lạc Sơn, Triệu Lạc Sơn không dám do dự, liền khoát tay đưa toàn bộ người của bọn họ ra ngoài, không dám ngoảnh đầu lại.
“Cảm ơn!”.
Nhìn thấy Triệu Lạc Sơn và Nam Liệt đưa người rời đi, Diệp Thiên mỉm cười nói lời cảm ơn với người trung niên mặc Hán phục.