Cao Thủ Tu Chân

Chương 1707






Chương 1835

Tại một vị trí ở phía sau Diệp Thiên, một người đàn ông trung niên mặc trang phục cổ ngước nhìn rồi nhếch miệng cười.

Tiếng quát của Lạc Sơn khiến cả quán bar chấn động, đến cả âm thanh cũng bị át tiếng, luồng sức mạnh khiến người ta cảm thấy chóng mặt.

Những người có mặt đều cảm thấy ớn lạnh, ai cũng ngồi nguyên chỗ của mình không dám lên tiếng. Trước đó người bạn của Nhậm Uyển Doanh và Lý Hoan luôn làm khó Diệp Thiên thì lúc này không còn ngông cuồng được nữa, bị dọa sợ tới mức co rúm lại.

Triệu Lạc Sơn – vị hoàng đế của thế giời ngầm của cảng Đảo thì đến ngay cả những nữ sinh xuất thân trong gia đình thương nhân như bọn họ làm sao dám mạo phạm chứ, chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.

Mấy người Nhậm Uyến Doanh đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Thiên. Biểu cảm của cậu vẫn vậy, không hề biết sự có mặt của Triệu Lạc Sơn, cậu bước ra với vẻ lơ mơ.

“Mọi người tìm tôi à?”

“Có việc gì không?”

Cậu liếc nhìn Triệu Lạc Sơn sau đó hỏi, dường như là không hề biết chuyện gì xảy ra.

Những người xung quanh đều cười thầm, chỉ cảm thấy học sinh này đung là ngu ngốc quá. Một nhân vật như Triệu Lạc Sơn tới tận nơi chỉ đích danh thì còn có thể là có chuyện gì nữa, chắc chắn là chuyện liên quan tới sống chết rồi.

Lúc này Diệp Thiên trốn đi thì cũng thôi, lại còn bước ra nộp mạng, đúng là không còn gì để nói.

Người đàn ông trung niên ngồi trong phòng riêng chỉ nhếch miệng cười, nhìn Diệp Thiên với vẻ hào hứng, người này không ngờ rằng Triệu Lạc Sơn lại đến chỉ để tìm một nhân viên phục vụ tới từ Đại Lục.

“Cậu chính là Diệp Thiên?”

Triệu Lạc Sơn kẹp một điếu xì gà, đôi mắt nheo lại và soi Diệp Thiên một lượt.

“Khá thú vị đấy, nhìn trông cũng cứng cáp đấy nhỉ!”

Triệu Lạc Sơn mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ nham hiểm.

“Có người nói thân thủ của cậu được lắm, đánh nhau rất giỏi, có thể tay không mà hạ gục hơn hai mươi quân nhân đã giải ngũ trong nháy mắt, tôi muốn xem xem đó có phải là sự thật hay không?”

“Nói thật, tôi rất thích người như cậu, chỉ đáng tiếc có người thuê tôi đánh phế cậu!”

Lạc Sơn nói xong thì phất tay, bốn vệ sĩ phía sau lập tức hùng hục lao lên, mùi khí tức nồng đậm, mắt họ như chim ưng nhìn là biết đã nhuốm rất nhiều máu tươi.

“Nhóc, có lẽ cậu biết là chuyện gì đúng không!”

Trong đó có một người mặc áo đen tay xăm hình cười dữ tợn và đứng trước mặt Diệp Thiên.

Diệp Thiên cao tầm 1 m85 và người đàn ông này cũng tương đương cậu, tay hắn to cỡ như đùi người bình thường, quét ngang mặt Diệp Thiên và nhấc một cái bàn kính lên.

“Á!”

Nhậm Uyển Doanh kinh hãi kêu lên, sự xuất hiện đột ngột của Triệu Lạc Sơn và còn chỉ đích danh là tìm Diệp Thiên thì rõ ràng là họ đã có sự chuẩn bị, người chỉ huy mà cô ta có thể nghĩ ra được chính là Nhiếp Vân Hồ – người hôm nay đã có xung đột với cậu.

Thế nhưng cô ta không ngờ Nhiếp Vân Hồ lại độc ác như vậy, gọi cả Triệu Lạc Sơn của thế giới ngầm của cảng Đảo tới.

Không chỉ danh tiếng hiển hách mà riêng thuộc hạ của Triệu Lạc Sơn thì cũng đã có vô số kẻ là những tay đánh thuê hàng đầu thế giới ngầm rồi.

Đúng lúc này, người đàn ông xăm hình con rồng trên tay chộp lấy cái bàn và đập về phía Diệp Thiên.