Cao Thủ Tu Chân

Chương 1703






Chương 1831

“Ồ, hóa ra tên nhóc này làm nhân viên ở quán ba Đường Triều ở chỗ vịnh Đồng La à?”

Xem tới đây, anh ta cười he he.

“Dám đối đầu với ông đây, đúng là đồ chán sống!”

“Trên đường không tiện ra tay thì lẽ nào trong một quá bar cỏn con lại không thể đánh hội đồng cậu được sao?”

“Không đánh phế cậu thì tôi không còn là Nhiếp Vân Hồ.

Dù cậu có giỏi đến đâưu thì cũng đánh nổi mấy người? Có thể chống lại đao gậy không? Có thể chống nổi súng đạn không? Anh ta cười nham hiểm và búng tay.

“Chào hỏi ông chủ của Đông Thăng một tiếng, để ông ta đưa người tới quán bar Đường Triều cho thằng nhãi đó một bài học!”

“Còn nữa, thằng nhóc đó biết chút cổ võ, nói cho ông ta biết phải đưa cả Nam Liệt tới, chỉ có Nam Liệt mới đối phó được với nó mà thôi!”

Ánh mắt Nhiếp Vân Hồ lạnh lùng năm ngón tay siết chặt.

“Dám đắc tội với Nhiếp Văn Hồ tôi sao, đúng là chán sống!”

“Hôm nay tôi muốn cậu bị phế toàn thân. cỏ đời sau phải ngồi xe lăn!”

Vịnh Đồng La, quán bar Đường Triều.

Diệp Thiên vừa thay đồng phục làm việc đã thấy chủ quán bar đi thẳng về phía này.

Chủ quán bar là một cô gái trẻ tuổi mặt mũi khá xinh, có chút quan hệ với nhân vật thế giới ngầm xung quanh vịnh Đồng La. Do đó, cô ta vẫn luôn làm ăn thuận lợi ở khu vực này, ít có ai dám gây chuyện ở quán bar, việc làm ăn rất hưng thịnh.

“Diệp Thiên, động tác nhanh lên, quét dọn vệ sinh xong thì bắt đầu mở cửa rồi. Hôm nay là cuối tuần, khách khứa sẽ nhiều hon ngày thường!”.

Lúc đứng đối diện với Diệp Thiên vừa mới đi ra khỏi phòng thay đồ, cô ta thúc giục.

“Biết rồi thưa bà chủ!”.

Diệp Thiên mỉm cười, không hề để bụng. Đây chính là cuộc sống hiện tại của cậu, bình đạm thản nhiên. Cậu đã làm ở đây gần một tháng, đã quen với chuyện bị bà chủ sai bảo.

Ngoài số tiền dùng để thuê phòng khi vừa mới tới cảng Đảo ra, cậu chẳng động đến một đồng nào trong số tài sản kếch xù của mình. Mỗi một hạt cơm hạt gạo mà cậu ăn đều là kiếm được từ công việc bán thời gian ở đây.

Diệp Thiên cầm cây lau nhà, quét dọn sạch sẽ sàn quán bar. Ba tiếng đồng hồ nháy mắt trôi qua, đã đến bảy giờ rưỡi, lúc này khách khứa bắt đầu lục tục đi vào.

Diệp Thiên bận rộn ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tìm được thời gian nghỉ ngơi. Cậu đang định trở về phòng thay đồ sửa sang quần áo của mình thì giọng của bà chủ đột nhiên truyền đến.

“Diệp Thiên, khách ở bàn số 23 muốn gọi món, mau qua đó chào hỏi đi!”.

Rõ ràng bà chủ đã xem một con người đại lục như Diệp Thiên thành một đứa lao động khổ sai, nhưng cậu không để tâm, chỉ gật đầu rồi đi thẳng đến bàn số 23.

Bàn số 23 là bàn ở khu giữa, vị trí cực kì rộng rãi, gần chính giữa quán bar. Bốn cô gái trẻ tuổi tràn đầy sức sống thanh xuân đang ngồi tại đó.

“Xin chào các vị khách quý, các vị muốn uống gì?”.