Cao Thủ Tu Chân

Chương 1684






Chương 1811

Cậu ta tóm lấy vai Diệp Thiên, muốn lôi cậu đi tới chỗ dừng xe.

Diệp Thiên dở khóc dở cười, bất lực nói: “Cậu Phó, cậu đừng đùa tôi nữa, cậu còn không biết tình hình của tôi sao?”

“Gia đình tôi không có điều kiện, khó khăn lắm mới có được cơ hội đi học ở đại học Tử Kinh Hoa, phải trân trọng điều này!”

“Với lại, kêu tôi đi đến mấy nơi ăn chơi đàn đúm còn chẳng bằng để tôi đến căn tin ăn cơm, chiều đến tiếp tục lên lớp học!”

Nghe thấy thế, Nguỵ Tử Phó chau mày, vẫn túm chặt lấy Diệp Thiên.

“Anh Thiên, anh muốn tôi nói đến mức nào nữa thì anh mới chịu hiểu?”

“Anh nghiêm túc lên lớp, cố gắng học tập đúng là chuyện tốt nhưng cái tư tưởng này không còn phù hợp nữa!”

“Hiện giờ cả nước có bao nhiêu sinh viên đại học? Vớ đại cũng được một đống. Anh xem, sau khi tốt nghiệp được mấy người tìm thấy công việc lý tưởng? Mấy công việc lương tháng ba nghìn tệ thì đầy ra đó!”

Cậu ta vùng vằng, tiếp tục nói: “Bây giờ anh nỗ lực như vậy cũng chỉ là để sau khi tốt nghiệp tìm được một công việc tốt. Hay vậy đi, Nguỵ Tử Phó này đồng ý với anh, sau này anh tốt nghiệp xong cứ tới thẳng công ty con của tập đoàn nhà tôi làm việc, tiền lương một tháng tuy không tính là nhiều nhưng cỡ tám đến mười nghìn tệ thì không thành vấn đề, hơn hẳn 70-80% sinh viên tốt nghiệp đại học hiện giờ rồi!”

“Anh không cần phải lo lắng về chuyện này nữa!”

Dứt lời, cậu ta chớp mắt nhìn Diệp Thiên: “Bây giờ chúng ta trở về bữa tiệc hôm nay, cô gái con nhà giàu mà tôi nói tới có thân phận và địa vị còn cao hơn cả tôi nữa. Anh Thiên đẹp trai như vậy, nếu có thể tạo mối quan hệ với cô ấy, vậy sau này chắc chắn sẽ phất lên như diều gặp gió rồi!”

“Đến lúc ấy đừng nói là công việc, cả đời này của anh có thể ăn sung mặc sướng, không cần lo nghĩ!”

Nguỵ Tử Phó nói có lý có tình, phân tích rạch ròi, chỉ muốn tên cứng đầu Diệp Thiên đi chơi cùng cậu ta nhiều hơn, vừa hay cậu ta cũng giới thiệu cho Diệp Thiên làm quen thêm vào người. Quả thực Nguỵ Tử Phó thật lòng muốn Diệp Thiên bước vào thế giới của cậu ta.

Nhưng Diệp Thiên dường như chẳng có chút hứng thú nào với chuyện này, chỉ cười nhạt, xua tay.

“Cậu Phó, tôi biết cậu muốn tốt cho tôi nhưng tôi không thích trò núp váy phụ nữ!”

Cậu lấy lại cuốn “Mộng xuân”, tỏ ra lười biếng, đang chuẩn bị đi về phía căn tin.

Một làn gió thơm bỗng thổi tới, một bóng dáng xinh xắn, thướt tha chạy tới chỗ Diệp Thiên.

“Bạn học, tôi phải giải thích rõ ràng chuyện ban nãy!”

Diệp Thiên hơi ngước mắt lên, người đứng trước mặt cậu lúc này là hoa khôi của trường gặp trong thư viện ban nãy.

 

“Bạn ơi, tôi cần giải thích rõ chuyện ban nãy!”

Cô gái có mái tóc dài ngang vai, khuôn mặt đẹp tinh xảo, đôi mắt đen láy nhìn thẳng Diệp Thiên.

Cô gái tỏ ý xin lỗi, cúi người trước Diệp Thiên.

“Vừa rồi là mình chơi trò đoán số với các bạn cùng phòng bị thua, vậy nên mới tới bắt chuyện với cậu. Tôi xin lỗi cậu vì hành vi ban nãy!”

“Xin lỗi, đã làm phiền cậu đọc sách!”