Cao Thủ Tu Chân

Chương 1618






Chương 1745

Đôi mắt Cô Giang Điếu Tẩu phóng ta sát ý, chân nguyên quanh người đã bắt đầu cuộn trào.

“Lư Chính Vũ, tôi và ông quen biết đã lâu, nhưng hôm nay, ai cản tôi lấy tàn kiếm đồng nghĩa với việc thành kẻ thù của tôi, đừng trách tôi không khách sáo!”

Lòng bàn tay Bàng Mông ánh lên tia máu, ngón tay mảnh khảnh, hai mắt nhíu lại.

“Ông Lư, hội bán đấu giá nhà họ Lư đã truyền được trăm năm, đây là lần thứ mười tổ chức, trước giờ vẫn luôn công bằng cạnh tranh nhưng hôm nay ông khiến tôi quá thất vọng rồi!”

Lệ Tà chắp tay sau lưng, cười như không nhưng khí thế lại vô cùng âm hiểm.

Bốn vị vương cấp trăm năm, ai cũng rất muốn có được thanh tàn kiếm ẩn giấu bí mật trường sinh kia. Người nào cũng đều dấy lên ý chí chiến đấu, không định nhường bước.

Lư Chính Vũ nhìn lên sàn đấu giá, cảm nhận được luồng khí tức của bốn người đang sắp xé rách sàn đấu giá, ông ta nhíu mày.

Mặc dù ông ta cũng là vương cấp nhưng đối mặt với sức mạnh của bốn người khiến áp lực của ông ta càng tăng cao. Ngay khi luồng khí tức của bốn người bao vây Lư Chính Vũ, Diệp Thiên cuối cùng cũng ra tay.

Cậu bước tới một bước, giậm mạnh chân xuống đất.

Một bước chân này của cậu khiến toàn nhà đấu giá rung chuyển, nhưng không cảm nhận được sàn đấu giá sắp sụp đổ. Ngược lại, một luồng sức mạnh vô hình bung ra từ dưới chân cậu, va chạm với sức mạnh kết hợp của bốn người.

“Phụt!”

Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, khí kình giữa các mắt lưới năng lượng tạo ra từ bốn vương cấp bị xé rách, cắt đứt sự liên kết của bốn người, tạo thành hai phần, tách ra trên không trung.

Diệp Thiên men theo vết rách này, từng bước tiến lên, đi thẳng tới trước sàn đấu giá.

“Hử?”

Ánh mắt bốn vị vương cấp trăm năm đều trở nên kinh ngạc, ngẩn người tại chỗ, khí tức trên người bọn họ lại tăng cao, bốn màu sắc chân nguyên hội tụ thành làn sóng cuộn trào, lao thẳng vào giữa.

Bốn vùng sáng toả khắp sàn đấu giá, Diệp Thiên bị “chìm” ở trong đó tạo nên cảm giác rất nhỏ bé. Nhưng bất luận làn sóng khí bốn màu này có lớn mạnh đến đây, ánh sáng có rực rỡ cỡ nào,

Diệp Thiên vẫn luôn đứng ở chính giữa, khi kình không chạm đến được xung quanh cậu nửa thước.

“Một mình Diệp Lăng Thiên dùng sức xé rách lưới khí của bốn vị veơng cấp trăm năm hợp thành sao?”

Lạc Từ Uyên có tu vi cao nhất trong đám người trẻ, đã vượt qua cành giới siêu phàm. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, con mắt dao động, nói bằng giọng rất khó tin.

Vương cấp trăm năm, ai chẳng là người lên trời xuống đất, có tu vi đáng sợ cơ chứ? Có điều, hiện giờ Diệp Thiên lại một mình đối chọi với khí tức cuồng bạo của bốn người, hơn nữa còn không dưới cơ họ.

Diệp Thiên không có chút phản ứng nào với sức ép của khí kinh bốn người, vẻ mặt vẫn như cũ. Cậu giơ bàn tay ra trước sàn đấu giá, đón lấy thanh tàn kiếm trong tay Lư Chính Vũ.

Khi thanh kiếm gãy rơi vào tay Diệp Thiên, bốn vị vương cấp trăm năm đều co rụt đồng tử lại, lập tức nổi giận.

Nhưng khi bọn họ còn chưa kịp mở miệng, Diệp Thiên đã đã giương kiếm lên trước, chĩa về phía bọn họ.

“Thanh kiếm này đã nằm trong tay tôi rồi, không còn liên quan gì tới nhà họ Lư và khách sạn Hạo Nguyên nữa”.

“Muốn lấy kiếm thì phải hỏi tôi!”