Cao Thủ Tu Chân

Chương 1616






Chương 1743

Sắc mặt Cô Giang Điếu Tẩu đầy hờ hững, thò vào trong tay áo lấy ra một món đồ, đó là một bầu rượu bằng ngọc trong suốt long lanh, ông ra dẫn một chút rượu vào trong đó, xuyên thấu qua ngọc bích có thể nhìn thấy rượu chảy qua những đường vân bên trong bầu rượu, cũng có thể thấy rõ ràng sắc đỏ

tươi ẩn bên trong đó, hệt như mạch máu chạy trong cơ thể con người.

“Huyết Tửu Tôn, báu vật hoàng gia nước Triệu thời kỳ Chiến Quốc!”

Cô Giang Điếu Tẩu giới thiệu.

Hai người Bàng Mông Lệ Tà cũng lần lượt lấy đồ mình chuẩn bị ra, đều là báu vật thời nay, giá cả cực lớn, đủ đế thu hút vô số doanh nhân quý tộc tranh giành, oanh động bốn phương.

Các vị võ giả đằng sau đều nín thở ngưng thần, âm thầm tặc lưỡi, bốn vị vương cấp trăm năm đưa ra món đồ giá trị to lớn như vậy, rõ ràng rất quyết tâm giành lấy thanh tàn kiếm này.

Sau khiếp sợ, mọi người không khỏi đưa mắt nhìn Diệp Thiên ngồi giữa hàng thứ nhất.

Diệp Thiên đến đây, hiển nhiên chính là tham dự buổi đấu giá, mà trong buổi đấu giá, món đồ có thể khiến Diệp Thiên để mắt đến cũng chỉ có thanh tàn kiếm này, bọn họ đều rất muốn biết Diệp Thiên sẽ lấy ra thứ gì để cạnh tranh. Lúc này Diệp Thiên vừa mới uống cạn sữa bò, tay CẬU cầm chai sữo bò, duỗi lưng sau đó lục lọi túi quần, lấy ra một món đồ.

“Nếu họ dùng đồ vật để ra giá, vậy tôi dùng vàng ròng bạc trắng ra giá!”

Diệp Thiên cười nhạt một tiếng , kẹp đồ vật trên đầu ngón tay, xung quanh lập tức chìm vào yên tĩnh, mà bốn vị vương cấp trăm năm thì kinh ngạc không thôi, đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Đầu ngón tay Diệp Thiên đang kẹp đồng xu một tệ bình thường nhất!

Lúc trước, hành động nhét tay vào túi của Diệp Thiên khiến mọi người nghĩ rằng cậu sẽ lấy ra món báu vật quý giá nào đó, ai ngờ ngược lại hoàn toàn.

Trên ngón tay Diệp Thiên lấp lánh ánh bạc, rõ ràng là đồng xu một tệ, điều này khiến mọi người há miệng kinh ngạc.

Diệp Thiên không hề để tâm, giơ cao đồng xu, nở nụ cười đầy ẩn ý.

“Thanh kiếm này đã tan nát như vậy, nhiều năm tuổi rồi, tôi ra giá một tệ, chắc đủ rồi chứ?”

Dứt lời, Diệp Thiên khẽ búng ngón tay, đồng xu lượn một đường cong, bay về phía bục bán đấu giá, được Lư Chính Vũ bắt gọn.

“Tên nhóc này…”

Lư Chính Vũ nhìn đồng tiền xu rất bình thường trong tay mình cũng ngây cả người, trong lòng ngao ngán.

Ông ta đã nói với Diệp Thiên từ trước, ông ta sẽ tặng cây kiếm cuối cùng này cho cậu. Nhưng Lư Chính Vũ cho rằng Diệp Thiên sẽ lấy món báu vật gì đó quý giá một chút để đổi để khi ông ta trao thanh tàn kiếm cho cậu thì cũng không lộ ra quá thiên vị.

Nhưng hiện giờ Diệp Thiên chỉ lấy ra đồng xu một tệ, đúng là một trời một vực so với những báu vật quý giá mà bốn vị vương cấp lấy ra, có điều cuối cùng ông ta vẫn phải đưa thanh kiếm gỉ cho Diệp Thiên.

Tình cảnh này đúng khiến ông ta dở khóc dở cười mà.

Những người khác không rõ Lư Chính Vũ đang nghĩ gì, Bích Ba Yên Khách cười giễu một tiếng.

“Diệp Lăng Thiên, cậu đang đùa với chúng tôi đó hả?”

“Nếu cậu không có ý định cạnh tranh thì đừng phá rối! Lấy ra đồng xu một tệ cũng đòi cạnh tranh giá với chúng tôi”.

Bàng Mông cũng cười khẩy, khẽ lắc đầu: “Diệp Đế vương, trò đùa này của cậu thú vị thật đấy!”