Cao Thủ Tu Chân

Chương 1608






Chương 1735

Mọi người đều giữ khoảng cách với bốn người này hai hàng ghế, không chỉ vì e sợ, mà càng thể hiện một kiểu tôn trọng với sức mạnh.

Bởi vì hàng ghế này đều là cao thủ đương thời, vương cấp trăm năm.

Bốn người này không phải ai khác, chính là bốn đại vương cấp lúc trước đã ở cùng Diệp Thiên và Lư Chính Vũ ở chòi nghỉ bát giác!

Vừa đạt đến vương cấp thì khí thế, uy nghiêm này đối với ảnh hưởng của đất trời không biết vượt xa người thường đến thế nào. Võ giả bình thường hoàn toàn không chịu đựng nổi áp lực trong vòng ba trượng xung quanh, ngay cả cao thủ cảnh giới siêu phàm tiếp cận với vương cấp gần nhất cũng phải cách ba trượng, không dám vượt qua.

Cô Giang Điếu Tẩu ngày càng già yếu nhưng đôi mắt lại sáng rực tỉnh táo, tu vi ẩn giấu, ông ta giấu hai tay trong tay áo, ánh mắt khép hờ, vẻ mặt thản nhiên, dường như không quan tâm đến mọi thứ xung quanh.

Ánh mắt Bích Ba Yên Khách uy nghi, nhìn sàn đấu giá chằm chằm, ánh mắt như lưỡi đao sắc bén lướt qua khắp nơi, khiến người ta run sợ.

Bàng Mông chắp hai tay, để trên đùi, dáng vẻ điển hình như một nghi lễ của khu vực Mông Gô cổ đại, nhìn khắp xung quanh.

Gương mặt Lệ Tà anh tuấn, khí chất cả người đặc biệt xuất chúng, mặc Hoa phục hoa văn hình rồng, giống như hậu duệ hoàng thất, uy nghi không thể xâm phạm.

Bốn vị vương cấp, chấn áp cả phòng, nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm của cả phòng, không ít ánh mắt khó hiểu lướt qua, sau đó lại mau chóng dời đi, lo sợ bị bọn họ phát hiện mình nhìn trộm.

Tại hàng ghế thứ tư trong phòng đấu giá, đa phần đều là cảnh giới siêu phàm, còn tại hàng ghế thứ năm, hai người Lí Thanh Du và Lạc Tử Uyển ngồi cùng nhau, xung quanh đều là các chưởng môn của các tông môn lớn và thế gia võ đạo.

Theo lý mà nói, Lí Thanh Du và Lạc Tử Uyển đều là tiểu bối trong giới võ đạo, dù là về tư cách vai vế, cũng không thể đánh đồng xem như những người này, nhưng hai người bọn họ ngồi ở đây lại không ai dị nghị cả.

Lí Thanh Du là kiếm thủ tuyệt thế trăm năm mới xuất hiện của Hồ Ngọc Nguyệt, từ nửa tháng trước. tu vi người này đã sớm đạt đến võ tôn đỉnh cao, đã ngấp nghé đến cảnh giới siêu phàm, còn Lạc Tử Uyển, ở đây tuy hiếm người biết được thân phận cô ta, nhưng cổ kiếm “Ỷ Thiên” trong tay cô ta lại đại diện cho thân phận truyền nhân Nga Mi của cô ta, ai dám bất kính?

“Thanh Du, sao vẫn chưa thấy Diệp Lăng Thiên?”

Lạc Tử Uyển khẽ chớp mắt, đưa mắt nhìn xung quanh lại không nhìn thấy bóng dáng Diệp Thiên, bất giác cũng hiếu kỳ hỏi.

Lí Thanh Du khẽ lắc đầu: “Lúc nãy anh ấy đã vào phòng đấu giá trước, theo lý mà nói hẳn là đến sớm hơn chúng ta mới đúng!”

Trong lúc hai cô gái đang ngờ vực, hai bóng người lại đột ngột xuất hiện bên cạnh hai cô gái, một cậu thanh niên trong đó, tóc buộc dây cột tóc xanh lam, gương mặt nho nhã, tay cầm kiếm dài, mỉm cười với Lí Thanh Du.

“Thanh Du Tiên Tử, kể từ khi ly biệt ở biển Nam Hải, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Lí Thanh Du lạnh nhạt quay đầu, nhìn thấy người đến cũng khẽ cười đáp lễ.

“Thì ra là anh Thích, mời ngồi!”

Thích Kiếm Anh từ phái Hoa Sơn, một trong chín thiên tài đình cao của giới vỡ đạo Hoa Hạ. Nghe thấy lời của Li Thanh Du, đáy mắt Thích Kiếm Anh có chút vui mừng, ngồi bên cạnh Li Thanh Du, còn thiếu niên áo trắng bên cạnh anh ta cũng tỏ ra miừng rỡ ngôi xuống chỗ ngồi kế bên đó.