Cao Thủ Tu Chân

Chương 1606






Chương 1733

Ý Thiên Kiếm tuốt ra khỏ về, một luông sáng chói mắt chiếu rọi trong đại sảnh với luông khi lạnh kinh người khiến không it người hô lên vì kinh hãi.

Ánh sáng lạnh chói mắt, về sắc nhọn tới kinh người, khí tức chèn ép từ thanh kiếm quá mạnh, quà không hồ danh là Ý Thiên Kiến!” Lạc Tử Uyển cũng giờ tay lên, nắm chắc chuôi Lãng Uyên Thân Kiếm, rót chân khi vào và thâm phát lực nhưng Lãng Uyên Thân Kiến không hề nhúc nhích, vẫn ghim chặt trong vô kiếm.

“Tuyệt lắm Lăng Uyên Thần Kiếm!”

Cô ta chỉ thử có một lần mà đã có thể cảm nhận được thần lực ẩn trong thanh kiếm và lập tức thu tay về không cưỡng cầu thêm nữa.

Lí Thanh Du thấy vậy thì cười khổ và lắc đầu

“Nói ra thì xấu hổ, tôi có thể sử dụng Lăng Uyên Thần Kiếm cũng là vì nhận được sự giúp đỡ của cậu ta, nếu không thì tôi cũng chẳng thế nào rút được nửa phân Lăng Uyên Thần Kiếm!”

“Lại là Diệp Lăng Thiên sao?”

Lạc Tử Uyển thầm gật đầu và càng tỏ ra hiếu kỳ với thần thoại này hơn.

Khi hai cô gái đang trò chuyện thì bỗng Lăng Uyên Thần Kiếm khẽ rung lên và phát ra tiếng kêu giống như muốn tuốt ra khỏi vỏ kiếm.

Lí Thanh Du tái mặt, ấn tay lên chuôi kiếm nhưng thanh kiếm vẫn cứ rung lên không ngừng, tiếng kiếm vang khắp đại sảnh khiến cô gái không thể nào kiểm soát được.

“Chuyện gì vậy?”

Cô gái cảm thấy tò mò, Lạc Tử Uyển cũng chau mày. Trước cửa đại sảnh, hai bóng hình bước vào.

Trong đó có một người với râu bạc tóc bạc nhuốm màu thời gian. Đó là một ông cụ tuổi đã cao, nhưng khi Lí Thanh Du ngước nhìn thì bỗng khựng lại khi thấy người thanh niên áo trắng đi bên cạnh người này.

Lạc Tử Uyển cũng nhìn theo và dừng lại trước bóng dáng của người thanh niên, thế nhưng cô gái không nhận ra bất kỳ điều gì đặc biệt từ người thanh niên này mà lại ấn tượng với ông cụ kia.

“Vương cấp sao?”

Người đi cùng với thanh niên kia bước vào đại sảnh, đi lướt qua Lí Thanh Du. Thanh niên quay lại gật đầu với cô, thanh kiếm trong tay cô cũng ngừng rung lên giống như ngoan ngoan nghe theo lời của chủ nhân vậy.

Người thanh niên và ông cụ đi vào trong hội trường đấu giá, nhanh chóng biến mất trước tầm mắt của mọi người. Lúc này, Lí Thanh Du mới như tỉnh khỏi cơn mộng, nắm Lăng Uyên Thần Kiếm trong tay và khẽ vỗ về.

Lạc Tử Uyển thu thanh kiếm vào trong vỏ, hỏi với vẻ kỳ lạ: “Thanh Du, cô có quen người thanh niên đó không?”

Lí Thanh Du thu lại ánh mắt, mỉm cười dịu dàng.

“Đương nhiên là quen!”

“Đó chính là người mà cô muốn gặp đó!”

Lạc Tử Uyển co đồng tử, tái mặt với vẻ không dám tin.

“Cái gì?”

Cô gái chau mày, quay về hướng người thanh niên vừa đi và kinh động.

“Cậu ta chính là Diệp Lăng Thiên sao?”

Cô gái nhìn chăm chăm về hướng đó và vẫn không kịp hoàn hồn.