Cao Thủ Tu Chân

Chương 1278






Chương 1405

Mặc dù bốn người khá ngạc nhiên nhưng chỉ một chốc thôi, sức mạnh tinh thần của họ xếp thành từng lớp như thực thể, gợn sóng trong không khí ép sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên vào giữa.

Trong nháy mắt, ánh mắt Diệp Thiên lóe lên, khuôn mặt đã mướt mồ hôi.

Lúc này cậu không chỉ cần đối mặt với sự áp bức của ông lão bằng sức mạnh tinh thần mà còn phải cẩn thận không để sức mạnh tinh thần của mình làm Kỷ Nhược Tuyết bị thương, đảm bảo cho Kỷ Nhược Tuyết có không gian sống sót trong sức mạnh tinh thần của cậu.

Áp lực lúc này của Diệp Thiên không khác gì gánh một ngọn núi lớn trên lưng, nhưng không thể vứt nó xuống đất, có thể tưởng tượng được độ khó này.

Bốn chấp pháp lại không có bất kỳ mối lo lắng nào, chỉ cần điên cuồng tấn công ép Diệp Thiên vào một không gian cực nhỏ, như thế ngay cả Kỷ Nhược Tuyết cũng không thể sống sót.

“Đầu gỗ!”

Kỷ Nhược Tuyết thấy Diệp Thiên đầy mồ hôi, mắt hơi híp lại trông có vẻ áp lực cực lớn, bỗng chốc cô ấy cảm thấy đau lòng.

“Đầu gỗ, anh mặc kệ tôi đi, cứ như thê’ anh sẽ rất vất vả”.

Cô ấy không muốn nhìn thấy bộ dạng vất vả chịu đựng này của Diệp Thiên, dù mình có chết ngay thì cô ấy cũng mong Diệp Thiên có thể bình an vô yên.

“Đồ ngốc, không cần lo cho tôi”.

Mặc dù Diệp Thiên có hơi không chịu được nhưng vẫn nhếch môi cười.

“Nếu tôi đã nói không để cô chết thì dù có đối mặt với chân tiên của trời, tôi cũng không để cô chết”.

Một ông lão trong đó nghe thế bèn cười nhạo: “Sức mạnh tinh thần của cậu đúng là được trời ưu ái, có thế bảo vệ cô ta không bị thương dưới sự đè ép bằng sức mạnh tinh thần của tôi thì có thể thấy cậu đã vượt xa bốn người bọn tôi về trình độ sức mạnh tinh thần, nhưng tiếc là cậu không chống đỡ được bao lâu nữa”.

Diệp Thiên nhướng mày, giọt mồ hôi trên mặt rơi xuống, nhưng ánh sáng trong mắt cậu vẫn bình tĩnh, không hề dao động chút nào.

“Muốn chèn ép tôi bằng sức mạnh tinh thần thì các ông vẫn không có tư cách đó”.

Cậu lạnh lùng nói, ngay sau đó một sức mạnh tinh thần cuồn cuộn bùng phát trên người Kỷ Nhược Tuyết.

“Bụp!”

Một âm thanh nhỏ vang lên trong không khí, đó là tiếng đồ vật bị đâm xuyên qua.

Ông lão lộ ra vẻ kinh ngạc, sức mạnh tinh thần của ông ta thế mà lại vỡ tan trong khoảnh khắc vừa rồi, còn Kỷ Nhược Tuyết cũng đứng ở chổ đó đã được sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên kéo ra ngoài, ánh sáng trong mắt Diệp Thiên tản đi, bàn chân bước đi trong không trung lao đến phía trước.

“Muốn thoát khỏi trận pháp?”

Ông lão cười khẩy, sức mạnh tinh thần tạo ra một bàn tay ảo ảnh lớn vươn đến từ phía sau Kỷ Nhược Tuyết, muốn túm lấy cô ấy.

Diệp Thiên bước đến trước đã đến bên cạnh Kỷ Nhược Tuyết trước, cậu vươn cánh tay ôm Kỷ Nhược Tuyết vào lòng, sau đó vung một chưởng ra.

“Ầm!”

Chưởng có ánh sáng xanh bay ra trong không khí va chạm với bàn tay lớn sức mạnh tinh thần, luồng gió mạnh trên cao khiến không khí bị cuốn theo, mây cũng tan ra.

Bàn tay sức mạnh tinh thần tan biến thành vô sô’ gọn sóng sức mạnh tinh thần dưới tác động đòn tấn công của Diệp Thiên, sau đó phản ngược lại phía sau, còn Diệp Thiên cũng mượn lực phản này lộn nhào về sau vài trượng, đạp lên hư không nhưng vẫn không thoát khỏi trận pháp sức mạnh tinh thần.