Cao Thủ Tu Chân

Chương 1272






Chương 1399

“Nói nhiều lời thế làm gì? Nếu thật sự muốn phán xét tôi thì ông cứ ra tay là được!”.

‘ẸVị tôi đã giết đệ tử của ông, ông tìm tôi trả thù là điều đương nhiên. Vương cấp của trăm năm trước chỉ biết khua môi múa mép thôi sao?”.

Diệp Thiên hoàn toàn không quan tâm, chỉ cười nhạt, trong mắt ngưng tụ ánh sáng.

“Hừ!”

Sát ý trong mắt người thần bí giống như thực thể, khí tức theo đó dâng cao. Nhưng hồi lâu sau, khí tức của ông ta bắt đầu trở nên bình ổn, sát ý trong mắt cũng dần tan đi.

“Diệp Lăng Thiên, cậu không cần phải khích tướng tôi!”.

“Hôm nay, tôi xuất hiện ở đây là đã vi phạm điều lệ của quy ước vương cấp. Nếu tôi ra tay với cậu thì có nghĩa ngang nhiên phá hủy quy ước vương cấp của giáo triều. Giáo triều bọn tôi tuyệt đối sẽ không phá hủy nó trước viện trọng tài!”.

Ông ta liếc nhìn Diệp Thiên, bỗng giơ tay lên, ánh sáng hiện lên trên lòng bàn tay, một lá bùa phương Tây được thánh quang gột rửa đã hiện ra.

“Tôi không ra tay với cậu, nhưng không có nghĩa giáo hội Quang Minh sẽ không giết cậu!”.

“Cậu đã giết người săn ma, tội không thể tha, bọn họ phán xử cậu như thế nào đều là do một tay cậu gây nên!”.

Ông ta dứt lời, bổng bóp nát quang phù trong tay.

“0?”

Diệp Thiên nhìn về phía quang phù nát vụn, cậu từng nhìn thấy cách làm giống thế này ở đồi núi Bắc Áo. Lúc đó, cậu đã giết chết mấy kẻ Trưởng thẩm phán của viện trọng tài, ngoại trừ Gullit, nhưng Gullit đã nhân cơ hội đó bóp nát ngọc phù mang theo bên mình.

Sau đó lại có mười lăm Trưởng thẩm phán đồng loạt xuất hiện, vây giết cậu.

Như vậy xem ra, quang phù trong tay người thần bí cũng là một công cụ truyền tin bí ẩn, có thể khiến cao thủ sinh ra cảm ứng, thậm chí mở không gian đế đến đây.

“Vù!”.

Một làn sóng từ quang phù trên tay người thần phí lan ra, mây mù trên bầu trời Thánh Thành Yellen đều bị thổi tan, thấy rõ trăng sáng gió thanh.

Trong không gian xung quanh người thần bí, bốn phương hướng hơi méo mó, sau đó hiện ra một lối đi không gian đủ cho một người đi qua. Bốn bóng người hầu như ló đầu ra cùng lúc, xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.

Đó là bốn ông lão mặc áo choàng dài in kí hiệu pháp thuật, mỗi người đều có khí tức và tư thái của cao nhân phương Tây. Khí tức của bọn họ không mạnh mẽ dồi dào như của người thần bí, nhưng mang lại cảm giác quái dị, mơ hồ dày đặc, nắm bắt không hết.

Nhìn thấy bốn người đó xuất hiện, Diệp Thiên cũng biểu lộ vẻ kinh ngạc. Cậu không ngờ lại có người tu luyện sức mạnh tinh thần xuất hiện ở đây, hơn nữa nhìn ánh mắt bọn họ, tu vi thực lực đều không thua kém nhau.

“Bốn đại sư sức mạnh tinh thần? Bốn người cảnh giới quy nguyên?”.

Diệp Thiên lẩm bẩm. Nghe cậu cảm khái, người thần bí nở nụ cười, chìa tay chỉ về phía bốn người đó rồi giới thiệu: “Diệp Thiên, viện trọng tài có lệnh tập hợp của riêng bọn họ, giáo triều chúng tôi đương nhiên cũng có lệnh tập hợp thánh quang của riêng chúng tôi!”.

“Tu vi bốn người họ chưa đạt đến vương cấp, nhưng tu vi sức mạnh tinh thần lại không thua kém gì vương cấp. Bốn người hợp sức đẩ xử quyết không biết bao nhiêu cuồng đồ từng xúc phạm đến uy nghiêm của giáo triều. Hôm nay, việc xử quyết cậu sẽ do bọn họ chấp hành!”.

Bốn bóng người mặc pháp bào đắm chìm trong thánh quang dần dần hiện ra dáng người, ai ai cũng có cảm giác bình tĩnh không hề biến sắc, nghe thấy người thần bí lên tiếng, bọn họ cũng chỉ khẽ cụp mắt xuống.