Cao Thủ Tu Chân

Chương 1197




Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội*, chỉ bằng việc Diệp Thiên sở hữu Hóa Hình Đan thôi cũng đã đủ để cho nó lý do giết chết Diệp Thiên rồi.



*Chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.



“Có lẽ nếu cậu bằng lòng từ bỏ Hóa Hình Đan thì ta có thể tha chết cho cậu, sau đó thả cậu đi”.



Ánh mắt Hắc Long vô cùng tàn ác, nó đã sớm coi Diệp Thiên như cá nằm trên thớt.





Thượng Quan Liên Nhược ở phía sau kinh ngạc không thôi, bà ta không ngờ Hắc Long lại có thể vô sỉ tới mức độ này, ánh mắt bà ta nhìn Diệp Thiên pha lẫn chút âu lo, bà ta không rõ Diệp Thiên sẽ lựa chọn kiểu gì.



Đối mặt với lửa giận ngập trời của Hắc Long, Diệp Thiên chỉ bật cười khẽ.



“Không hổ là Long tộc, quả nhiên vẫn là loại ti tiện hung tàn như thế!”



Cậu hạ tay xuống, bỏ Hóa Hình Đan vào trong túi áo.



“Vốn dĩ tao cũng chẳng muốn dùng cách thức mạnh, thế nên mới cố ý mang theo Hóa Hình Đan, muốn giao dịch với mày. Nhưng đáng tiếc, mày lại đưa ra một lựa chọn ngu ngốc!”



Luồng gió xoáy tự sinh ra bên dưới chân Diệp Thiên đột nhiên cuồn cuộn, bao phủ cậu ở bên trong, mái tóc đen bay loạn, đôi mắt lộ rõ ánh xanh như pha lê.



“Nếu mày đã thích chơi trò ỷ mạnh hiếp yếu, vậy thì tao cũng chẳng việc gì phải nhiều lời với mày nữa!”



“Tao chắc chắn sẽ lấy đi kết tinh long nguyên của mày, hơn nữa, không chỉ là ba phần”.



“Tao muốn… tất cả!”



Cậu vừa dứt lời, cả người đột nhiên lao vụt đi như một viên đạn, đánh về phía Hắc Long.



“Con người ngu xuẩn, cậu đúng là muốn chết thật rồi!”



Thấy Diệp Thiên chẳng những không lùi mà còn tiến tới, hơn nữa còn chủ động ra tay, Hắc Long liền giận dữ gầm to.



Tiếp đó, đuôi rồng quật xuống, biến thành một chiếc roi dài nhỏ, cắt ngang không khí.



“Ầm!”



Một roi này vừa hay đánh trúng người Diệp Thiên. Diệp Thiên không hề tránh né mà đối đầu trực diện.



“Ầm ầm!”



Sức mạnh của cả hai va chạm với nhau, trong không trung liền nổi lên gợn sóng sức mạnh, nửa ngọn núi đá vỡ tan rồi bay lên rời, suối nước nóng bên dưới bị khuấy đảo, cuồng phong bao trùm khắp nơi.



“Roạt!”



Diệp Thiên chọn cách đối chọi bằng sức mạnh thân thể với chiêu thức của Hắc Long xong mà chẳng mảy may nhúc nhích. Trái lại phần đuôi của Hắc Long lại bị hất lên, lệch hẳn sang một bên.



“Sao có thể?”



Hắc Long thầm hốt hoảng, nó vốn là mãnh thú dị chủng, ngay từ khi sinh ra đã sở hữu thân thể mạnh mẽ, hơn xa đám võ tu loài người khổ luyện nhục thể mấy chục năm. Thế nhưng Diệp Thiên với làn da trắng trẻo, thoạt nhìn yếu đuối kia rõ ràng không phải cường giả luyện thể, ấy vậy mà lại dùng thân thể để áp chế được nó.



“Xoạt!”



Diệp Thiên không chút bận tâm, đột nhiên đạp mạnh chân, dòng chảy khí lưu bên dưới chân cậu thình lình nổ tung. Kế đó, cậu hóa thành một luồng sáng xanh vụt ngang chân trời, phóng thẳng về phía đỉnh đầu Hắc Long.



“Hơi thở của rồng!”



Hắc Long cực kỳ giận dữ, hai mắt khóa chặt mục tiêu, trong miệng phun ra một ngọn lửa lớn.