Cao Thủ Tu Chân

Chương 1187




Thấy sư phụ hào khí ngút trời của mình cũng lắc đầu thở dài, Thành Khang cảm thấy mông lung. Lẽ nào dị bảo xuất hiện ở vùng đất Hoa Hạ lại để rơi vào tay của đám cao thủ phương Tây hay sao?



Lúc này, ở biên giới Tây Bắc, một chiếc xe việt dã lốp cao đang chạy băng băng trên đường.



Một người thanh niên mặc áo trắng ngồi bên ghế lái phụ, ánh mắt nhìn xa xăm, chính là Diệp Thiên từ Doanh Môn đến.





Trang trại nhà họ Thành, Vương Trọng Xuân, Thiết Anh, Thiết Hùng đang ngồi bên đống lửa với sắc mặt đanh lại.



“Lần này, tám đến chín phần là cao thủ tới từ bảng xếp hạng cao thủ thế giới. Chỉ riêng Nữ Thần Lửa Hailey Ince thì năm xưa đã đánh bại ba người của chúng ta rồi. Sao chúng ta có thể ngăn chặn được hành động của họ tại Tây Bắc chứ?”



Giọng nói của Thiết Anh rất nghiêm trọng và chứa đựng sự chua chát.



Mặc dù bọn họ là cao thủ siêu phàm nhưng càng tới cảnh giới này thì bọn họ càng biết sự cách biệt giữa người mạnh và người yếu.



Với tu vi của bọn họ cộng gộp thì cũng không đỡ nổi một chiêu của Nữ Thần Lửa. Càng không nói tới việc có nhiều người có tu vi mạnh như họ, thậm chí còn là các cao thủ có tu vi vượt qua cả họ nữa.



Vương Trọng Xuân trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên lên tiếng.



“Giờ điện cho bộ trưởng, nhờ ông ấy thử liên hệ với Trương Chí Lăng và Diệp Lăng Thiên xem bọn họ có thể tới trợ giúp hay không!”



Hai anh em Thiết Anh, Thiết Hùng nghe thấy vậy thì đều lắc đầu.



“Dù là Trương Chí Lăng hay là Diệp Thiên có chịu tới giúp thì với những kẻ mạnh của trang trại nhà họ Thành tập hợp như bây giờ, một khi dị bảo ở khu núi Bắc Áo xuất hiện, thì cũng chẳng ngăn chặn được bọn họ tranh cướp đâu!”



“Vậy gọi bọn họ đến có tác dụng gì chứ?”



Tay của Vương Trọng Xuân khựng lại, ông ta chỉ biết thở dài.



Đúng là Trương Chí Lăng và Diệp Thiên hết sức lợi hại nhưng một người xếp thứ ba, một người xếp thứ 5 trong bảng xếp hạng thì căn bản không thể nào kiểm soát được thế cục.



Đừng nói là họ, ngay cả bây giờ có gọi điện cho bộ trưởng Ám Bộ tới thì cũng chẳng làm gì được.



Thành Khang ngồi bên cạnh, nhìn thấy ba người của Ám Bộ thở dài thì khẽ lắc đầu.



Lần này, lẽ nào lại diễn lại bi kịch hơn mười năm trước của vùng Nam Bộ Hoa Hạ, để bảo vật bị những kẻ mạnh phương Tây cướp mất sao?



Một chiếc xe jeep lao vào vùng đại địa Tây Bắc, khói bụi bốc lên mù mịt.



Diệp Thiên ngồi dựa bên tay lái phụ, nhìn về phía vùng núi Bắc Áo ngày một gần trước mắt. Cậu khẽ nheo mắt.



Dù lúc này chỉ còn cách núi Bắc Áo chưa tới mười mấy kilomet nhưng cậu đã có thể nhìn thấy luồng sáng phóng thẳng lên trời ở vị trí đó. Mỗi một tia sáng đều mang theo linh khí hùng hậu. Đây chính là dấu hiện của việc có dị bảo hiện thế.



“Lần trước tới núi Bắc Áo cũng là cảnh tượng này!”



Cậu khẽ nghiêng đầu nhìn về phía người phụ nữ ăn vận nhẹ nhàng phía sau.



Người phụ nữ này chính là Thượng Quan Liên Nhược – người sáng tạo ra Song Tu Tông. Bà ta nhìn chăm chăm vào luồng sáng phía núi Bắc Áo và lắc đầu cảm thấy kỳ lạ.