Cao Thủ Tu Chân

Chương 1178




Nhưng muốn đạt tới cảnh giới đó, ít nhất cũng phải đạt trên mức quy nguyên, cho dù Diệp Thiên bây giờ cũng chưa thể làm được điều này.



Trong viện trọng tài, tu vi đạt tới cảnh giới này, Diệp Thiên cho rằng chỉ có 16 vị Thẩm phán vương chưa từng lộ diện mới có thể có được.



Giang Tuyết Hoa ở phía dưới đã hoảng hốt thốt lên, biểu cảm vô cùng sợ hãi.



“Là cậu đã giết Francis?”.





Hư ảnh này nhìn khắp một lượt, cuối cùng nhìn về phía Diệp Thiên.



“Là tôi!”.



Diệp Thiên định thần lại, biểu cảm lại trở nên lạnh lùng.



“Viện trọng tài các ông bảo hắn đến giết tôi, đúng là một quân cờ tốt!”.



“Giết chết tôi, không những có thể trừ khử được mối nguy hiểm nhất của các người, còn có thể tuyên bố cho thế giới biết uy nghiêm của viện trọng tài, hơn nữa, Francis cũng nghiễm nhiên được nổi tiếng, chấn động thiên hạ!”.



“Chuyện này có thể nói là một mũi tên trúng ba đích, rất tuyệt!”.



Cậu chắp tay ra phía sau, đột nhiên cười lên lắc đầu.



“Tu vi của hắn đúng là đã đạt đến đỉnh điểm của cảnh giới siêu phàm, trong cảnh giới siêu phàm có thể nói là hắn đã vô địch!”.



“Chỉ tiếc là hắn đã gặp phải tôi!”.



Hư ảnh màu đỏ máu đó, khẽ nhíu mày, như thể đang cố ghi nhớ hình ảnh của Diệp Thiên lại.







“Thì ra là cậu, Diệp Lăng Thiên!”.



“Hơn một năm nay cậu đã giết chết nhiều người trong viện trọng tài của tôi, đã đủ để khiến viện trọng tài tôi coi trọng, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dung mạo của cậu!”.



Những tức giận phẫn nộ trước đó của ông ta đột nhiên tan biến, giọng nói ôn hòa: “Diệp Lăng Thiên, là chúng tôi đã đánh giá thấp cậu, đến Francis cũng không phải đối thủ của cậu!”.



“Nhưng cậu đừng cho rằng như vậy là có thể khiến viện trọng tài tôi bó tay chịu thua, sức mạnh của viện trọng tài không phải thứ mà cậu có thể tưởng tượng nổi đâu, cho dù mạnh như Long Hoàng năm xưa của Hoa Hạ đều bị 16 người chúng tôi đánh cho thê thảm, cậu còn kém ông ta nhiều!”.



“Cậu bây giờ thậm chí còn chưa đạt tới cấp độ để 16 người chúng tôi phải ra tay!”.



Diệp Thiên bật cười, khẽ lắc ngón tay.



“Nếu ông ở đây nói với tôi câu này thì còn có chút tác dụng, nhưng chỉ dựa vào một thần hồn phân thân thì chưa đủ tư cách đâu!”.



Hư ảnh màu máu không có chút thay đổi biểu cảm nào: “Diệp Lăng Thiên, cậu chỉ cần biết rằng, trong dòng chảy của nền văn minh nhân loại, bất kỳ người nào đối đầu với viện trọng tài của tôi đều phải chết!”.



“Lần sau, sẽ chính là ngày chết của cậu!”.



Diệp Thiên sờ lên mũi, tỏ vẻ không kiên nhẫn được nữa.



“Ông nhiều lời quá đấy!”.



Cậu nói dứt, một quyền bên phải đánh ra, khiến hư ảnh màu máu kia trở nên vô hình.



Khoảnh khắc hư ảnh tan biến, rõ ràng có thể nhìn thấy được sự tức giận và không tin trên mặt hư ảnh, ông ta dường như không ngờ Diệp Thiên lại ra tay dứt khoát như vậy!



Hư ảnh tan biến, Diệp Thiên không còn đứng đó nữa, biến thành một tia sáng bay thẳng xuống đất, đứng trước mặt Giang Tuyết Hoa.



“Đế vương Diệp, cậu đã đánh hư ảnh của thẩm phán vương rồi sao?”.



Diệp Thiên căn bản không quan tâm, liền xua tay nói.



“Kệ đi!”.



“Giao dịch giữa tôi và Song Tu Tông đã hoàn thành, bây giờ, đã đến lúc các người trả thù lao rồi đấy!”.

“Đưa tôi đến Long Môn đi!”.