Cao Thủ Tu Chân

Chương 1170







Francis ở trên không trung, vừa hay đối diện với ánh mắt lãnh đạm sâu xa của Diệp Thiên, biểu cảm dần ngưng đọng.



“Diệp Lăng Thiên, rốt cuộc cậu là yêu quái gì vậy?”.



“Lẽ nào… cậu đã luyện thành thân xác thần ma rồi ư?”.



Băng Thiên Đạp là tuyệt học đắc ý của một trong mười sáu Thẩm phán vương, tu luyện đến đỉnh cao, có thể đạp vỡ không gian, rung động hư không.



Mặc dù hắn chưa luyện đến mức hoàn hảo, nhưng cũng coi như đắc đạo rồi, vậy mà một lực hắn đạp ra, Diệp Thiên lại chẳng hề hấn gì?





“Con trai của thẩm phán, chẳng qua cũng chỉ có cái danh đặc biệt hơn chút thôi!”.



“Trong mắt tôi, cậu chỉ là con kiến!”.



Diệp Thiên ngẩng đầu lên, để lộ nụ cười lạnh lẽo.



“Bốp!”.



Chỉ nghe cậu thở nhẹ một tiếng, cánh tay đưa thẳng ra.



“Xoẹt!”.



Phần chính giữa của chiếc mạng nhện tơ máu khổng lồ bị Diệp Thiên dùng tay không xé toạc một đường.



“Để tôi dạy cậu, thế nào gọi là nuốt chửng thực sự!”.



Vào giây phút mạng nhện tơ máu bị xé toạc, Diệp Thiên cười lạnh một tiếng, hai tay cùng lúc túm lấy tơ máu bị đứt ở vết rách.



“Phệ Thiên Huyền Khí, nuốt trọn!”.



“Roạt!”.



Cùng với tiếng cậu khẽ kêu lên, vệt xanh phóng ra từ trên cơ thể, từng sợi từng đường của chiếc mạng nhện màu đỏ máu khổng lồ cứ như bị một vật gì đó hấp thụ, dần dần đảo hướng, tốc độ giảm xuống khiến mắt thường có thể nhìn thấy được.



Dưới con mắt của những người ở dưới, Diệp Thiên cứ như một cái hố đen, hút hết những tơ máu ở xung quanh nhập vào cơ thể cậu.



“Khốn kiếp!”.



Francis thấy vậy, đồng tử long sòng sọc, tay đánh một chưởng mà xé được mạng nhện tơ máu, khiến lực của huyết thủy quay đầu, nhưng hắn tuyệt nhiên không ngờ, những năng lượng màu đỏ máu này lại không chịu sự không chế của hắn, dần dần điên cuồng cuốn vào cơ thể của Diệp Thiên.



“Francis, lại phải cảm ơn cậu đã bổ sung một năng lượng lớn như vậy cho tôi rồi!”.



Khóe miệng Diệp Thiên khẽ nhếch lên, xung quanh tỏa ra một tụ khí, tốc độ hấp thụ tăng nhanh gấp nhiều lần.



mà cậu tự sáng tạo ra có thể nuốt trọn bất cứ một năng lượng nào trên thế giới này, biến thành của mình, bất luận là chính hay tà, vào cơ thể cậu đều sẽ chuyển hóa thành sức mạnh chân nguyên thuần khiết nhất, cuồn cuộn nhất.



Trong Huyết Võng Sát Trận mà Francis bày ra, ẩn chứa một năng lượng sinh mệnh cực lớn, những năng lượng này đều được tạo nên từ những sinh mạng còn sống, đối với Diệp Thiên mà nói, cậu trước giờ chưa từng dùng đạo này để nâng cao sức mạnh của bản thân.



Nhưng viện trọng tài tàn bạo, đã dùng vô số các bé trai bé gái luyện thành huyết thủy, còn muốn dùng sức mạnh này làm chuyện sai trái, gặp chuyện ác độc, cậu đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.



Thay vì để những sức mạnh này tiếp tay cho kẻ xấu, chi bằng biến nó thành của mình, rồi đấu lại với viện trọng tài.



“Diệp Lăng Thiên, dừng tay lại cho tôi!”.



Cảm nhận sức mạnh màu đỏ máu dần dần biết mất, Francis lập tức phẫn nộ.



Hắn vứt một chai thủy tinh màu xanh, định bóp nát, một luồng khí điên cuồng hạ xuống cơ thể của hắn, khí tức của hắn đột nhiên bay vút lên.



“Sức mạnh thẩm phán!”.



Giọng Giang Tuyết Hoa trầm ồn, hắn biết, Francis thực sự muốn liều mạng.



“Xoạt!”.



Một tay của Francis giơ ra, hai dải lụa màu đỏ trên không trung lao tới, Diệp Thiên không tránh không né, hai dải lụa đánh lên cơ thể cậu, bỗng bị hút vào, hoàn toàn không làm cậu bị thương.



“Diệp Lăng Thiên!”.



Tiếng gào thét của Francis vang vọng đất trời, chân hắn ta đạp mạnh trong không trung, một trận khí tỏa ra từ bàn chân, trong chớp mắt hắn xuyên qua mây, xuất hiện trước mặt của Diệp Thiên.



“Chết đi!”.



“Ma Động Quyền!”.



Tay phải của hắn kéo về, đầu nắm đấm lóe lên ánh sáng đỏ, pha lẫn với chân khí có thể khai sơn đoạn thủy, hạ thẳng vào vùng ngực của Diệp Thiên.



“Hự!”.



Vào lúc hắn định xuất chiêu, thì một tiếng cười khẽ truyền đến.



“Bịch!”.